Mọi người cho rằng thám hiểm di tích là: Phi kiếm + đáp xuống.
Nhưng thám hiểm di tích thật sự là: Sinh tồn dã ngoại.
Rừng rậm cây cối nguyên thủy, tới càng gần mạch nước sông, không khí càng ẩm ướt và chứa rất nhiều khí độc, những con côn trùng như rắn, kiến, muỗi, bọ cạp đều có cái đầu to kinh người, bò khắp nơi trên mặt đất, hầu như không có chỗ đặt chân, chứ đừng nói là đi lại trong đó.
Cũng may Chu Bột đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần ngậm một viên Tị Độc Châu trong miệng là có thể chăn được trùng độc xâm nhập, phía trước lại có tiểu đội của Xà Uyên dẫn đầu mở đường, cho nên con đường cũng không quá khó đi.
Sau khi tới được khúc ngoặt của con sông lượn quanh núi, mạch nước ngầm ở đây rất mãnh liệt, dòng nước chảy xiết, Xà Uyên dẫn đường tới đây liền dạo chơi trên đoạn sông này một lúc, làm trễ nải không ít thời gian.
150 dặm đối với người tu hành cũng không tính là gì, nhắm mắt là có thể đi đến, nhưng bởi vì hoàn cảnh gập ghềnh hiểm ác, bất đắc dĩ phải nghỉ ngơi hồi phục một đêm bên cạnh con sông này.
Sáng sớm hôm sau, tiểu đội chuẩn bị xuất phát, chỉ cần đi qua một đoạn đường cuối cùng phía trước, là có thể tới tọa độ của di tích.
Tục ngữ nói thật đúng, là ngựa sống hay ngựa chết thì tới lúc đó sẽ biết rõ.
Một ngày đi trong rừng rậm, Lục Bắc luôn biểu hiện ra mình là một người mới tham gia thám hiểm, ăn uống chậm thì cũng coi như bỏ đi, lòng hiếu kỳ lại vô cùng nhiều, làm cho người đồng hành Chu Bột gặp không ít phiền phức, còn đánh giá của Xà Uyên đối với hắn lại càng ngày càng hạ xuống thấp hơn.
La Ban đồng dạng được gọi tới để giữ thể diện tay chân, dưới sự trợ giúp của Lục Bắc, lại lộ ra sự trưởng thành trầm ổn vô cùng tốt, nhìn qua liền thấy đây là một hạt giống tốt để đi đào mộ.
Một đoạn đường sau cùng, mọi người đứng ở dưới một cửa khẩu hang động nghỉ ngơi hồi phục.
Dựa vào tín nhiệm với đối tượng hợp tác, Chu Bột lưu Phong Tứ ở lại cửa động trông coi, một khi phát hiện tình huống không đúng, lập tức nhảy xuống sông tìm đường sống, trở về Đại Thắng quan sau đó tìm Chu Đình báo thù.
Bên phía Xà Uyên cũng lưu lại một người, một khi phát hiện tình huống không đúng liền...
Làm thịt Phong Tứ.
Lục Bắc thì lấy một thanh bách luyện đao từ trong túi càn khôn ra lau chùi, theo tình báo của Xà Uyên, di tích ngàn năm trước mặt là một động phủ của ma tu, thời gian đi qua cảnh vật liền thay đổi, trận pháp bố trí năm đó phần lớn đã mất đi hiệu lực, không cách nào hoạt động, cho nên động phủ bị lũ lụt tràn vào, không ít nơi đã bị chôn lấp sụt lở trong nước.
Cũng bởi vì như thế, nơi đây mới lại có thể lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời.
Vào lần trước, Xà Uyên dẫn theo người tới đây, trong lúc vào hang động lơ là sơ suất, đã kích hoạt đại trận thủ hộ bên ngoài động phủ, dẫn đến vô số cương thi hiện ra trong hang động, số lượng phải có mấy trăm.
Tin tức xấu là: Cương thi do ma tu luyện chế, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, lại còn có thi độc có thể lấy tính mạng người ta trong vòng ba bước, tùy tiện liền có thể diệt cả một đoàn người.
Tin tức tốt là: Cương thi do được luyện chế từ một ngàn năm trước, thiếu khuyết sự tu bổ hàng ngày, cho nên bây giờ đao thương có thể nhập, thủy hỏa có thể xâm, thi độc đã trải qua một thời gian dài, ngoài trừ số lượng khá nhiều ra, thì chất lượng đã bị hao tổn nên không có gì phải sợ.
Sau khi tổng hợp những thứ này lại, thì lần này mặc dù không được chủ nhà đồng ý đã có hành vi trộm mộ, nhưng lại là một lần trộm mộ mang tính chất cứu giúp, xuất phát điểm đều là ý tốt.
“Đi.”
Hai người giơ lên bó đuốc dẫn trước, một đoàn người dẫm nước đi vào bên trong, bước nhanh về phía bóng tối bên trong hang động, trong này khắp nơi đều là nước, ngập tới cả mắt cá chân.
Không gian ban đầu không hề hẹp, có thể chứa được ba bốn người cùng đi, sau khi đi được hơn 10 bước, mực nước dần lên cao, không gian càng thêm mở rộng.
Trong động vô cùng tăm tối, bó đuốc chiếu sáng có hạn, nham thạch thì trơn trợt, mọi người đặt chân rất cẩn thận, tốc độ lúc này không tự chủ mà dần chậm lại.
Có lẽ ngửi được khí tức của người sống, hoặc có lẽ nghe được âm thanh, những tiếng soàn soạt liền vang lên, từng thân ảnh ẩn trong bóng tối với đôi mắt đỏ hiện ra rồi bắt đầu vây tới.
Lục Bắc lúc đầu cũng không để tâm lắm, cương thi tận 1000 năm rồi, dùng một chút thủ đoạn, đụng một cái liền gãy, cầm trường đao trong tay, chém qua bọn chúng liền giống như chém khúc gỗ.
Nhưng tới khi một hai tiếng gào thét vang lên, hắn mới dần biến sắc, ý thức được có chỗ không đúng.
Cương thi ăn được máu thịt, sẽ khôi phục một phần năng lực.
Về phần máu thịt từ nơi nào đến, thì không cần phải nghĩ nữa, khẳng định là đồng đội quá cố lần trước của Xà Uyên!