Mục lục
Tu Tiên Chính Là Như Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Cầm cất lệnh bài chưởng môn đi, sau đó lại từ trong túi càn khôn lấy ra một túi màn thầu và lá sen bọc thức ăn chín, cùng nhau đưa cho Lục Bắc:

"Mạc sư thúc truyền chức chưởng môn cho ngươi, nhưng thời gian vô cùng vội vàng, khẳng định không có lập hồ sơ đăng ký ở Hoàng Cực Tông, chuyện này giao cho ta xử lý, việc này không thể chậm trễ được, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, ta bây giờ xuất phát buổi tối liền có thể trở về."

Lục Bắc bừng tĩnh đại ngộ, khó trách tài phú cùng trận doanh đều trống không, thì ra là chưa đăng ký với quốc gia.

Hoàng Cực Tông là môn phái tu tiên đệ nhất của Võ Chu, thời gian thành lập còn sớm hơn so với nước Võ Chu thành lập, có thể nói, Võ Chu sở dĩ có thể mở rộng lãnh thổ, lại có thể truyền thừa 800 năm tới giờ, liền không thể bỏ qua công lao của Hoàng Cực Tông.

Dân gian có câu: Hoàng Cực không ngã, Võ Chu bất diệt!

Lục Bắc đối với câu này lại không cho là đúng, thậm trí còn muốn cười hahaha, trải qua phiên bản 3.0, mọi người sẽ rất rõ ràng sự nguy hại của Hoàng Cực Tông với Võ Chu.

Hoàng Cực không ngã, Võ Chu nhất định vong, cùng lắm là đồng quy vu tận.

Thời lập nước sơ kỳ, Hoàng Cực Tông cũng không gọi là Hoàng Cực Tông, là một môn phái tu tiên có 8 mạch, thẳng tới lúc Hoàng Cực Tông trợ giúp Võ Chu cướp lấy thiên hạ, rất nhiều đệ tử Chu thị liền tiến vào Hoàng Cực Tông, đảo khách thành chủ, biến Hoàng Cực Tông thành của một nhà Chu gia độc đoán, tiên môn này triệt để biến thành một bộ máy nhà nước.

Võ Chu dựa vào tiên môn này lấy được thiên hạ, cho nên đối với môn phái tu tiên ở trong nước vô cùng đề phòng, Hoàng Cực Tông chính là đại biểu của quốc gia, có danh nghĩa cai quản quyền lực, toàn bộ đệ tử ở bên trong nước muốn đăng ký tu tiên, hoặc là thay thế chưởng môn đều phải có phê văn, nếu không danh bất chính, ngôn bất thuận, tất cả đều sẽ không có hiệu quả.

Nghe qua liền rất khó có thể tưởng tượng được, người tu tiên tự do phân tán đã quen, thế nào cũng sẽ không nguyện ý bị người khác ràng buộc, nhưng sự thật lại chính là như thế, không chỉ Võ Chu, các quốc gia lớn nhỏ trên thiên hạ đều như vậy.

Bước đầu tiên tu tiên, làm chứng nhận.

Trở lại chuyện chính, vào lúc đó mà nói, Hoàng Cực Tông giúp Chu thị củng cố quyền lực, với đất nước và người dân thì đều là chuyện tốt.

Nhưng thời gian sau, liền xuất hiện vấn đề rồi, người họ Chu quá nhiều, thêm nữa là mọi người đều tu tiên, Hoàng tử vương tử ngàn vạn, Hoàng Cực Tông hoàn toàn trở nên rối loạn, can thiện vào cả nội chính của Võ Chu.

Càng thú vị là, Võ Chu có 12 châu 82 quận, có hơn một nửa các châu, quận đều là đệ tử Chu thị hoặc là họ ngoại, người quản lý địa phương là do chính quyền bổ nhiệm, Hoàng Cực Tông can thiệp nội chính, trực tiếp chạm tới lợi ích của những người nơi này.

Hoàng Cực Tông phụ tá hoàng quyền Võ Chu, cùng với với Võ Chu hoàng quyền tranh đấu gay gắt, một màn này, đoán chừng thời kỳ lập nước sơ kỳ không ai ngờ tới.

Nhưng hãy nghĩ tới mặt tốt của nó, mặc kệ ai thắng ai thua, thiên hạ vẫn đều nằm ở trong tay của Chu gia..

Cười!

"Ha ha ha..."

"Lục sư đệ, ngươi cười cái gì?"

"Không có gì, lại hồ ngôn loạn ngữ rồi, ta thường xuyên có bộ dạng như vậy, mong Bạch sư tỷ đừng chê trách."

Lục Bắc vẫy vẫy tay, lấy một cái bánh bao vừa ăn vừa nói: "Phê văn kế nhiệm chưởng môn Vũ Hoá Môn, không cần ta phải cùng đi sao?"

"Không cần, ta đi một mình sẽ nhanh hơn một chút."

Bạch Cầm giải thích, Vũ Hoá Môn ở trong cảnh nội Võ Chu thuộc về môn phái nhỏ không nhập lưu, để thuận tiện quản lý, liền bị tính vào một hệ của Cửu Trúc Sơn, theo thương lệ phải đăng ký ở Trữ Châu phủ. Nàng có người quen ở phân bộ 'Đại Thắng Quan' của Hoàng Cực Tông ở Trữ Châu, nên quy trình sẽ vừa nhanh vừa thuận tiện, Lục Bắc tới hay không tới không quan trọng.

Sự tín nhiệm của hắn đối với sư tỷ nhà mình, chủ yếu là từ sự tín nhiệm giữa quan hệ mập mờ của sư phụ tiện nghi của mình và chưởng môn phu nhân, Lục Bắc gật đầu không nói nhiều nữa, lại đem một cái bánh bao nhét vào trong miệng.

So với tu tiên, vẫn là ăn uống quan trọng.

"Lục sư đệ, Mạc sư thúc đã đem ngươi gửi gắm cho ta, như vậy những việc liên quan tới tu hành tiếp theo sẽ đều do ta an bài."

"Nên như vậy, làm phiền Bạch sử tỷ rồi."

"Tốt."

Bạch Cầm gật đầu, kêu Lục Bắc khoanh chân ngồi trên mặt đất, lật tay lấy ra một bình sứ nhỏ: "Ngọn núi này linh khí vô cùng mỏng manh, ở đây có chút Khải Linh đan, ngươi cứ cách một canh giờ liền dùng hai khỏa, thẳng tới lúc ta trở về mới thôi. Trong lúc ta đi Đại Thắng Quan, sẽ lưu lại trận đồ hộ pháp cho ngươi, hy vọng ngươi chăm chỉ tu luyện nội tình đừng nên lười biếng."

Lợi hại, hóa ra không cần tới nữ lớn hơn 300 tuổi, lớn hơn 30 tuổi liền có thể tặng tiên đan rồi.

"Đa tạ sư tỷ."

Lục Bắc nhanh chóng đem miếng màn thầu cuối cùng nuốt xuống, cho hai khỏa Khải Linh đan vào bụng, chờ đợi dược lực tiêu hóa, linh khí tự nhiên tản ra lục phủ ngũ tạng.

Bạch Cầm thấy vậy không nói gì nữa, mở một tờ trận đồ ném ra, bao phủ phạm vi hai mét chung quanh Lục Bắc, lưu lại một cái bao liền quay người tiến đến Đại Thắng Quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK