Mục lục
Tu Tiên Chính Là Như Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ phủ.

Vệ Mậu đang ở trong phòng đọc lại thư tịch luyện binh, Lục Bắc gõ cửa tiến vào, đặt một tấm lệnh bài trên bàn.

“Đại biểu ca, ngươi nhìn qua thử xem, đây là lệnh bài hay tín vật của môn phái nào?

“Đăng Thiên môn.”

Vệ Mậu liếc mắt một cái liền nói ra đáp án.

“Nghe có vẻ rất lợi hại, là môn phái nào.” Lục Bắc nhướng mày, môn phái này hình như hắn từng nhìn thấy trên diễn đàn, môn phái ở Cửu Châu Thế Giới đông đảo, số lượng được người chơi thảo luận cũng rất nhiều, nếu không phải các đại môn phái hơn, thì hắn thông thường cũng sẽ không có ấn tượng quá sâu.

“Một môn phái thanh danh rất kém, chuyên đào móc cổ mộ và di tích.”

Vệ Mậu nói xong liền ngẩng đầu nhìn Lục Bắc: “Ngươi lấy được lệnh bài này từ nơi nào, sư tỷ của ngươi cũng không nói cho ta biết, ngươi còn có cả loại bằng hữu này.”

“Không phải là bằng hữu, là người qua đường, cái này nhặt được trong túi càn khôn của gã.” Lục Bắc kể chi tiết.

“Khuê thiếu gia tìm người trả thù ngươi?”

Vệ Mậu hỏi dò, không đợi Lục Bắc trả lời, bổ sung thêm một câu: “Quy củ cũ, một vạn lượng.”

“Đại biểu ca, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta lần này chỉ bán nhân tình, không lấy tiền.” Lục Bắc im lặng nói.

“Ngươi mà cũng có lòng tốt như vậy?”

“Nói như thế nào đây, ta là muốn kết giao bằng hữu với Khuê thiếu gia.”

“Thì ra là thế, buông cần dài để dụ cá lớn.”

Vệ Mậu gật đầu biểu thị đã hiểu, tiếp tục nói: “Đợi ngươi cầm được ngân phiếu, ta muốn một vạn lượng.”

“Đại biểu ca, ngươi coi ta thành người như thế nào rồi, ta thật sự không phải vì tiền a.”

Lục Bắc bĩu môi phản bác, âm dương quái khí nói: “Ngược lại ngươi, quang minh chính đại kiếm tiền riêng, ngươi không sợ ta sẽ đi nói với Chu Sư tỷ sao.”

Vệ Mậu sắc mặt không đổi, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Bắc nói: “Với tính tình của phu nhân, ngươi nếu như bẩm báo chi tiết, nàng sẽ bắt ngươi đưa thêm một vạn lượng, ta có, nàng cũng phải có.”

“Không hổ là vợ chồng…”

Lục Bắc câm nín nói.

Lại nói tới bên Chu phủ, từ lúc Phong Tứ rời đi sau khi nhận được gợi ý của Chu Bột, Chu Khuê liền mơ hồ cảm thấy hối hận.

Vạn nhất đánh hỏng người ta, đối phương lại không chịu thiệt, náo tới bên Chu Đình, gã sẽ không phải lại sẽ lại ngã một lần nữa chứ?

Đúng là chuyện này không có bằng chứng, cho dù Vệ Mậu tới phủ Thái Thú muốn giải quyết, Chu Đình cũng sẽ hiểu rõ trong lòng, ngoài miệng chỉ cần không thừa nhận thì việc này cũng không tạo ra sóng gió gì.

Nhưng vạn nhất thì sao?

Vạn nhất phạm phải sai lầm gì, Chu Đình lôi mấy tội cũ ra cộng lại cùng xử phạt, người xui xẻo vẫn là gã a.

Chu Khuê lo được lo mất, u oán nhìn Chu Bột đang chơi đồ cổ: “Đại ca, bên Phong Tứ không có vấn đề gì chứ?”

Chu Bột cánh tay không ngừng xoa, trả lời: “Ta nói một lần cuối cùng, lão Tứ ra tay rất có chừng mực, sẽ chỉ bị thương bên ngoài ra, không xảy ra đại sự gì hết, đừng có làm phiền ta nữa!”

“Nhưng mà…”

“Cũng không có nhưng nhị gì hết, bắt tặc cần tang chứng, bắt kẻ thông dâm phải bắt cả đội, tiểu tử kia hoàn toàn không có nhân chứng, cũng không có gì bằng chứng, ngươi sợ cái gì.”

Chu Bột hừ lạnh nói: “Chu dù hắn náo đến tận cửa, cũng chỉ là mở quan tài bắt trộm mà thôi, người oan uổng cũng là người chết, trực tiếp báo quan đuổi hắn đi là được rồi.”

“Chỉ hy vọng là như thế, nhưng ta…”

“Đừng nói nhảm nữa, lúc ta an bài lão Tứ ra tay, bộ dáng của ngươi cũng không phải như thế này nha.”

Chu Bột liếc mắt liền nhìn thấu tim gan tỳ phổi của nhị đệ nhà mình, không chút lưu tình nói: “Chúng ta đều đã nói rồi, việc này từ đầu tới đuôi đều là chủ ý của ngươi, đại bá nếu như có hỏi tới, cũng không có quan hệ gì với ta.”

Thân là huynh đệ ruột, nhưng tính toán ra, người muốn hả giận chính là Chu Khuê, cho nên lúc bị ngã cũng chỉ có thể là Chu Khuê.

“Ta…”

Chu Khuê đang muốn nói gì gì đó, liền bị người hầu lao nhanh tới cắt ngang: “Đại gia, nhị gia, Phong Tứ tiên sinh truyền tin nhắn tới.”

“Nhắn cái gì tới?”

“Y nói…”

Người hầu nhìn Chu Khuê một cái rồi cẩn thận nói: “Y nói nhị gia đùa nghịch lừa dối y, chọn cho y một cường địch, y chỉ tiếp được một chiêu liền bị thương nặng, nếu không phải đối phương hạ thủ lưu tình, chỉ sợ tính mạng khó bảo toàn, còn nói có chuyện quan trọng cần bàn, bảo đại gia nhanh chóng qua đấy một chuyến.”

“Cái gì?”

“Ngươi lập lại lần nữa!”

Hai huynh đệ đồng loạt sững sờ, Chu Bột sau khi hỏi đầu đuôi rõ ràng, biết được đây lời nhắn của Phong Tứ sau khi bị thương để lại, cả người đều cảm thấy không ổn.

“Nhị đệ, ngươi không phải nói tiểu tử kia chỉ có một xíu tu vi, có cũng được mà không có cũng được sao, còn nói là không bằng ngươi?”

Chu Bột trừng to mắt: “Ngươi có phải hay không là bị ngã đến ngu ngốc rồi không, như này mà gọi là một chút xíu?”

“Đại ca, ngươi bình tĩnh lại, cái nãy…ta khẳng định không nhìn lầm, ta…lúc ấy còn khống chế cổ tay của hắn.”

Chu Khuê hô to oan uổng, vắt hết óc cũng không nghĩ ra là sao, uỷ khuất nói: “Có lẽ hắn cảm thấy bị nhục, trở về khổ tâm tu luyện, sau đó…Sau đó liền luyện thành công rồi.”

“Thì ra là như vậy, Nhị đệ ngươi tạm đừng nói, thật sự là cũng có khả năng này!”

“Thật sao, đại ca, phải chăng ngươi cũng cảm thấy như vậy?”

“Ha ha ha, củ cải trắng cũng đi viếng mồ, ngươi đi lừa quỷ đi!”

Chu Bột thu hồi đồ cổ, nhanh chóng đi ra bên ngoài: “Ta đi qua bên Phong Tứ nhìn xem, ngươi không muốn đại bá…Không muốn ban đêm đi đường bị ngã thì…Chuẩn bị một phần lẽ vật, đưa tới Vệ phủ đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK