Trên đường đi tới lò rèn, Lục Bắc cảm thấy vô cùng hưng phấn, khoé miệng không không chế được nhếch lên.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, nhìn ai cũng đều tươi cười hớn hở, nhìn cái gì cũng thấy yêu thích.
Trời càng xanh hơn rồi, mình cũng càng đẹp trai hơn, thậm trí ngay cả khí tức trên giáo trường cũng cảm thấy thật hấp dẫn.
Có thể nhận nhiệm vụ đối với Lục Bắc mà nói có ý nghĩa rất lớn, trực tiếp ảnh hưởng tới con đường nhân sinh của hắn sau này, đến tột cùng là dựa vào chính mình mạnh mẽ, hay là phải ôm đùi phú bà để trở lên mạnh mẽ.
Quả thật hắn vẫn có thể tiếp tục luyện đan, dùng kinh nghiệm thăng cấp sau đó nhận được {điểm ký năng}, đợi tới khi đẳng cấp luyện đan sư tăng lên, tấn chức thành luyện đan sư cao cấp, tông sư, đại tông sư, sau đó luyện chế đan dược cao cấp hơn, thu hoạch nhiều kinh nghiệm hơn nữa.
Nhưng làm nhiệm vụ mới là phương pháp lấy điểm kinh nghiệm nhanh nhất.
Lục Bắc chỉ số vẫn chỉ là tân thủ, đã có chức nghiệp chính, kèm theo chức nghiệp, công pháp, kỹ năng đều là những chỗ tiêu hao kinh nghiệm như động không đáy. Có thể hiểu là, chỉ dựa vào luyện đan thu hoạch kinh nghiệm bù vào thì không khác gì như muối bỏ biển vậy, là một con đường không nhìn thấy điểm cuối a.
Nhiệm vụ mới là con đường chân chính.
Giờ phút này, Lục Bắc đã chân chính đặt chân trên con đường chính này, bảo sao hắn không mừng như điên cho được.
Không hổ là quận quản lý một huyện lớn, là tân thủ thôn tương lai của người chơi, tới đây quả nhiên là không sai!
Khó trách tướng quân kêu mình trông trừng hắn, đừng để cho hắn chạy loạn khắp nơi, nhìn dạng người này đúng là không thông minh cho lắm.
Lục Bắc với bộ dạng ngốc nghếch, đi hai bước liền cúi đầu cười trộm ba tiếng bị thân vệ nhìn vào trong mắt, liền cho ra một cái đánh giá trong lòng. Thân vệ sau khi tới lò rèn, liền tìm một người thợ rèn râu ria rậm rạp nói rõ tình huống.
Người thợ rèn râu ria rậm rạp với thân thể cường tráng, cởi trần, chòm râu xoăn tít, những khối cơ bắp trên người có thể thấy được lốm đốm những vết sẹo.
Gã là người chịu trách nhiệm bảo hành sửa chữa áo giáo bị hỏng, là một thợ rèn binh khí, có bốn người đồ đệ, thuộc về bộ phận hậu cần, cho nên đối với thân vệ tiến tới liền tỏ ra rất là khách khí.
Nghe nói Lục Bắc là bà con của Vệ Mậu, gã liền vỗ ngực bang bang, biểu thì không thành vấn đề, chỉ cần một lát vị biểu đệ da trắng thịt mềm của tướng quân này liền thành thành thật thật trở về phòng ngồi.
Một màn này thật là quen thuộc, Lâm Bác Hải lúc ấy cũng có lời thề son sắt như vậy với hắn a.
Chỗ khác nhau là Lâm Bác Hải có nhận tiền lì xì, Vệ Mậu thống trị quân doanh thì không có những quy tắc ngầm này.
Lần thứ hai lập lại trình tự này, Lục Bắc bỗng tìm về cảm giác chơi trò chơi lúc trước, bỏ qua NPC thợ rèn râu ria rậm rạp kia, đi vào trong phòng lật một quyển rèn sắt căn bản ra xem.
Kinh nghiệm ↓
Kỹ năng ↑
Tân chức nghiệp phụ. Get.
Thợ rèn: Lv4(10/8000)
Vẫn để kinh nghiệm tồn kho bảo trì ở mức hai mươi vạn trở lên, Lục Bắc xoa xoa bàn tay nhỏ bé, cầm lấy cây búa màu trắng bên cạnh lên, bing bing bang bang gõ lên phôi sắt thô sơ.
Bách luyện đao, tên như ý nghĩa, ít nhất phải nện một 100 cái.
Lục Bắc nhận thấy sự việc là như này, vào lúc học xong chức nghiệp thợ rèn, hắn liền có thể rất nhanh tiến vào trạng thái của một người thợ rèn.
Tư thế rèn chính xác cùng thao tác thuần thục của hắn, làm cho người thợ rèn bên cạnh và tên thân vệ hai mắt nhìn nhau, bọn họ hình như đã hiểu làm cái gì, biểu đệ của Vệ tướng quân không phải dạng tiểu bạch kiểm dựa vào cái mặt để ăn cơm, ít nhất hắn dựa vào rèn sắt cũng có thể kiếm cơn ăn.
Đinh!
Lục Bắc ném cái búa đi, cho phôi đao vào nước làm lạnh, gõ tay lên trên một cái, sau cùng là thu đao vào bao, cầm tới trước mặt tên thân vệ.
“? ? ?”
Thân vệ nhìn qua thanh đao ở trước mặt, chớp mắt mấy cái sau đó lắc đầu: “Không cần, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ thuận miệng nói, không hề có ý định muốn một cây đao.”
“Ta hiểu a, ngươi trước tiên cầm lấy rồi lại nói.”
“…”
Dưới sự kiên trì của Lục Bắc, thân vệ tiếp nhận thanh cương đao, choang một tiếng rút ra khỏi vỏ, nhìn hàn quang chói mắt của thanh đạo, nhịn không được gật nhẹ đầu.
“Hảo đao!”
Phẩm chất thật tốt, vừa hay có thể thay thế thanh đao của y từ năm trước.
Đột nhiên, hai tay trống không.
“Nếu như ngươi đã không muốn hai thanh đao, vậy ta liền thu về vậy.”
“Ta không…”
Nhận được thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Lục Bắc liền nhanh tay thu hồi bách luyện đao lại, tiêu sái quay người rời đi, lưu lại thân vệ khuôn mặt đủ các loại cảm xúc ở tại chỗ.
Khó trách tướng quân kêu ta phải trông chừng hắn, đừng cho hắn chạy loạn khắp nơi, loại người này một khi thả ra ngoài quả thật rất dễ bị ăn đánh.