Cũng rất khó nói.
Nếu chưởng môn gật đầu, bỏ xuống nỗi đau năm đó bị tiểu sư đệ đè xuống đập một trận, cộng thêm khúc mắc gữa quan hệ không rõ của phu nhân nhà mình và tiểu sư đệ, hắn liền thu xếp hành lý, trước tiên về Tam Thanh phong một chuyến, sau đó liền trực tiếp đi tới Lăng Tiêu Kiếm Tông.
Nếu chưởng môn không bỏ xuống được, hắn sẽ tiếp tục kiếm kinh nghiệm, chờ Vũ Hoá môn sửa chữa xong, hắn sẽ trở về nhà mình làm chưởng môn.
Nói thật, hắn còn đang băn khoăn về hang ổ tiểu hồ ly ở trên Tam Thanh phong.
Qua một khoảng thời gian dài như vậy không có màn thầu ăn, không biết bọn nó có gầy đi không.
Thật là khiến người ta lo lắng.
Cái hang ổ hồ ly này, Lục Bắc có chỗ dùng, được hắn coi như là vật trong tay rồi.
Đừng hiểu lầm, không phải là để bản thân hắn dùng, mà là nó có công dụng lớn trong kế hoạch sau này của hắn.
Nhắc tới kế hoạch, Lục Bắc lập tức nghĩ tới Chu Khuê, tên này gia thế giàu có, bên trên lại có người, là một đối tượng hợp tác rất tốt.
Điểm mấu chốt là, gã họ Chu.
Họ Chu ở trong Võ Chu là dòng họ đặc quyền, hầu như không có việc gì khó.
Về phần hiểu lầm nhỏ giữa hai ngươi, thì từ góc nhìn của Lục Bắc không thấy cái này có ảnh hưởng gì, trong thế giới của người trưởng thành không có đúng sai, có tiền mọi người cùng kiếm, cho nên vị bằng hữu này hắn kết giao chắc rồi.
…
Chu phủ.
Cửa lớn đóng chặt, Lục Bắc bị cự tuyệt đứng ngoài cửa, cũng giống như Chu Khuê bị cự tuyệt trước cửa Vệ phủ đêm đó vậy.
Gõ cửa mấy lần cũng không có người quan tâm, Lục Bắc cảm khái than thở một tiếng, cảm thấy kết giao một cái bằng hữu thật khó, cầm theo hậu lễ rời đi.
Lễ vật là một con vịt quay được bọc bởi giấy dầu, do Lâm Bác Hải mua trước khi tan làm, được tự tay đầu bếp của Minh Nguyệt lâu nướng.
Ngay sau khi hắn rời đi không lâu, một chiếc xe ngựa vội vàng dừng lại, Chu Khuê từ trên xe ngựa nhảy xuống, giơ tay lên gõ lên cửa môn.
Sau khi gõ mấy lần dều không có người lên tiếng, gã liều khó hiểu lùi ra phía sau mấy bước, xác nhận đây chính là nhà mình, mới lại lần nữa gọi cửa.
Nhìn kỹ lại thì liền phát hiện, người này cũng không phải Chu Khuê, chỉ là tướng mạo tương tự, nhưng cũng có một chút khác biệt rất nhỏ.
Y gọi là Chu Bột, là đại ca của Chu Khuê, khoảng thời gian trước ra ngoài làm việc, hôm nay mới trở về.
Nghe thấy tiếng gọi cửa, người hầu bên trong liền mở cửa lớn ra tiếp đón y.
“Đại gia, ngài đã về.”
“Trời còn chưa tối, tại sao lại đóng chặt cửa lớn như vậy?”
Chu Bột cau mày nói: “Nhị gia đâu, gã đang ở đâu, hay lại đi ra ngoài chơi bời rồi?”
“Bẩm đại gia, nhị gia mấy ngày hôm nay một mực ở trong phủ, cửa lớn đóng chặt là vì gần đây có một tên thường xuyên tới gây chuyện, nhị gia thấy cực kỳ phiền phức liền bảo ta đóng chặt cửa lớn không cần quản hắn.” Người hầu trả lời chi tiết.
“Cái gì?”
Chu Bột vô cùng kinh ngạc nói: “Ngươi lập lại lần nữa, ta nghe không rõ.”
“Có một tên phiền phức tới cửa gây chuyện, nhị gia kêu ta đóng chặt cửa không cần quan tâm.”
“Thật hiếm thấy, Chu gia nhà ta vậy mà cũng có ngày bị người chặn cửa.” Chu Bột cười nói, hỏi Chu Khuê đang ở đâu, liền phất tay kêu người hầu đi chuẩn bị thức ăn rồi đưa lên.
“Nhị đệ, ta đã về…Ồ, nhị đệ, ngươi đây là bị làm sao?”
Sân sau, Chu Bột không khỏi kinh ngạc, y nhìn thấy khoé mắt Chu Khuê có vết máu ứ đọng, giống như là bị người…
Không cần phải nghĩ, đây hẳn là bị người ta đánh một trận.
“Đại ca, ngươi đã về rồi!”
Chu Khuê đứng dậy nghênh đón, nghe thấy Chu Bột nói liền giơ tay che lên khoé mắt, xấu hổ cúi đầu xuống nói: “Đại ca, không cần lo lắng, cái này là do ta buổi tối đi đường bị ngã thôi.”
“Lý nào lại như vậy!”
Thủ túc liền tâm, Chu Bột không nhịn được việc huynh đệ bị người khác khinh nhục, tức giận nói: “Nhị đệ, ngươi đừng sợ, đại ca làm cho dựa cho ngươi, ngươi cứ nói thẳng tên họ người làm nhục ngươi, để xem ta có cắt đứt chân chó của gã không?”
“Đại ca, ăn nói cẩn thận.”
Chu Khuê vội vàng chạy theo kéo đại ca của mình lại, nhỏ giọng nói: “Đêm đó ta đi cùng đại bá, không cẩn thân liền ngã một cái.”
Nghe thấy câu này, Chu Bột trực tiếp trầm mặc, một lát sau nói: “Lần sau ban đêm đi đường cẩn thận một chút, ngươi đã trưởng thành rồi, cũng không thể luôn luôn vấp ngã như vậy được.”
“Đại ca nói rất đúng.”
Chu Khuê lúng túng cười một cái, thuận tay giơ lên sờ sờ mặt, lại một trận đau nhe răng trợn mắt lập tức truyền tới.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi ngã thảm như vậy, mà đại bá còn không cho ngươi uống thuốc?” Chu Bột hiếu kỳ nói.
“Chuyện này…”
Trước mặt là đại ca của mình, Chu Khuê cũng không muốn giấu giếm, thế nhưng việc này quả thực có chút khó mở miệng, liền cắn răng nói: “Đại ca, ta nói thật cho ngươi biết, nhưng ngươi phải cam đoan, sau khi nghe xong không được cười.”
“Ngươi nói gì thế nhị đệ, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, ta cười ai cũng không cười ngươi nha!”
“Cũng phải.”
Chu Khuê cũng là suy nghĩ tới đạo lý này, liền nói rõ tiền căn hậu quả cho Chu Bột.
Sau đó…
“Ha ha ha ……”
“Không được rồi, cười chết ta mất!”
…