Mục lục
Tu Tiên Chính Là Như Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai, Lục Bắc nghiêm chỉnh ngồi trên xe ngựa đi tới đan phòng, Chu Nhan bên cạnh tỏ ra rất thân quen tiến tới gần hắn.

Ngày hôm qua vào lúc tan tầm, nàng có ước hẹn cùng mấy người quý phụ ở Đại Thắng quan dạo phố mua son phấn, vải vóc, để Lục Bắc một mình ngồi xe ngựa về nhà, hôm nay liền cảm thấy sự quan tâm của mình với Lục Bắc không đủ, vạn nhất Bạch Cẩm trở về hỏi tới liền không biết trả lời thế nào, bởi vậy nhanh chóng muốn bù đắp một chút với hắn.

“Tiểu Bắc, hôm qua ở đan phòng chơi vui vẻ không?”

“Chơi?”

Lục Bắc ngửa người ra sau, kéo giãn một chút khoảng cách với Chu Nhan, vẫn là câu nói kia, hắn là một ngươi rất chính trực.

“Ta là nói, ngươi học tập luyện đan vui vẻ không?”

“Cũng thu được không ít lợi ích.”

Lục Bắc sắc mặt nghiêm túc gật đầu, sau đó nói: “Chu sư tỷ, ta thấy ngươi vẫn nên gọi ta là ‘Sư đệ’ a, kêu Tiểu Bắc…Nghe có chút là lạ.”

“Như này có là cái gì, gọi sư tỷ sư đệ nghe xa lạ quá, với quan hệ giữa chúng ta vẫn nên gọi thân mật như này mới đúng...”

“Đúng rồi Chu sư tỷ, bên Bạch sư tỷ có tin tức gì chưa?”

Thấy Chu Nhan đang có dự định lấy mình ra đùa giỡn, Lục Bắc lập tức sử dụng môn đại pháp di chuyển lực chú ý đi, quả nhiên hiệu quả tức thì, Chu Nhan tinh thần lập tức sôi nổi, hưng phấn bừng bừng kể chuyện bát quái bên Lăng Tiêu Kiếm Tông.

“Bên Bạch sư tỷ của ngươi trong thời gian ngắn sẽ không có tin tức, việc này cũng không gấp được, ta nói với ngươi, ngươi cũng đừng nói ra ngoài, chưởng môn nội tâm đặc biệt hẹp hòi...bla bla...khác xa so với...”

Xe ngựa vừa đi tới mục đích, Chu Nhan đang nói chuyện còn chưa thoả mãn thì Lục Bắc đã nhảy một cái xuống xe ngựa, đi nhanh về phòng luyện đan riêng của mình.

“Đứa nhỏ này, nhân phẩm cũng không tệ lắm, chỉ là quá khách khí rồi.”

Chu Nhan hơi bất mãn một chút, đồng dạng là sư tỷ, thái độ của Lục Bắc với Bạch Cầm thân cận hơn nhiều so với nàng.

“Chẳng lẽ là...” trong mắt Chu Nhan bỗng loé lên một luồng suy nghĩ bát quái, nàng biết suy nghĩ này của mình rất không đúng, nhưng vừa nghĩ tới liền không làm sao ép xuống được nữa.

“Quả nhiên, tiểu sư đệ ở nơi nào cũng đều là miếng bánh thơm ngon.”

...

Trong phòng luyện đan Mạc Ngư, Lục Bắc vừa vào cửa liền thấy Lâm Bác Hải, sau khi khách khí chào hỏi một câu, liền lập tức cầm tài liệu tới rồi bắt đầu không ngừng luyện đan.

Lâm Bác Hải vẻ mặt quái dị đứng bên cạnh quan sát, không lên tiếng quấy rầy, cũng không có ý định rời khỏi.

Ngày hôm qua sau khi kết thúc điểm danh, lão đi kiếm kê đan dược thành phẩm, liền kinh ngạc phát hiện Lục Bắc luyện chế ra được Khải Linh đan. Mặc dù không phải là tinh phẩm, nhưng số lượng quả thực không ít, theo tỉ lệ hao tổn, hầu như đã chạm tới cánh cửa hợp cách của luyện đan sư.

Như vậy cũng rất không hợp thói thường đi!

Lão nhớ rất rõ Lục Bắc đã từng nói trước kia chưa từng luyện đan qua, cũng chưa từng xem người ta luyện đan.

Cho nên, hôm nay lão chuyên môn tới đây để xem thực hư ra sao, nếu như phát hiện ra Lục Bắc là đang lừa lão, vậy thì cũng đừng trách lão trở mặt không nhận người, lời thề trồng cây chuối luyện đan lúc trước cũng coi như chưa hề phát sinh.

Lục Bắc bên này thì hoàn toàn trong trạng thái vui vẻ càn quét kinh nghiệm, không hề chú ý tới sự tồn tại của Lâm Bác Hải, còn Lâm Bác Hải sau khi quan sát toàn bộ quá trình hắn luyện ra một lò Khải Linh đan thì liền giữ im lặng rồi trực tiếp rời đi.

Lâm Bác Hải là lão nhân viên của đan phòng, lão nhân viên mặc dù không nhất định sẽ giỏi, nhưng kinh nghiệm và cách nghĩ rất phong phú, nhưng cũng bởi suy nghĩ nhiều, liền biến thành hiểu lầm rồi.

Đầu tiên lão có thể xác định, Lục Bắc không phải lần đầu tiên tiếp xúc luyện đan, cái gì mà trước kia chưa từng luyện đan cũng chưa từng nhìn thấy người luyện đan đều là vô nghĩa, dùng để lừa gạt lão già hơn 50 tuổi như lão.

Tiếp theo, loại người giống như Lục Bắc trước kia cũng đã từng xuất hiện rồi, đây thực ra là người phía trên phái xuống để kiểm tra, chỉ là che giấu tung tích để thuận tiện làm việc mà thôi.

Có chuyện rồi!

Mồ hồi lạnh bỗng nhiên hiện ra trên trán Lâm Bác Hải, hai tháng trước, một thương hộ cung cấp dược liệu cho đan phòng Đại Thắng quan đã được thay đổi, bởi vì dựa theo con đường quan hệ, lão với tư cách lão nhân viên của đan phòng, liếc mắt một cái liền nhìn ra nhóm nguyên vật liệu này chất lượng không bằng trước kia nữa.

Chênh lệch giá cả giữa những cái này là bao nhiêu lão cũng chưa bao giờ nghĩ tới, dù sao cũng không phải chuyện của lão, lão chỉ là nhận một khoản phí bịt miệng mà thôi.

Hiện tại lại tưởng tượng...

Quả thực không dám nghĩ tiếp a, càng nghĩ càng sợ.

“Không ngờ là tới nhanh như vậy, ta...ta nên chủ động khai báo, tranh thủ nhận được khoan hồng, hay là...”

Lâm Bác Hải lau mồ hôi lạnh trên trán, trước tiên quyết định truyền tin tức này ra, sự tình nhận phí bịt miệng không thể trách lão, lão chỉ là không dám đắc tội người khác, hiện tại đã xảy ra chuyện, nên để đối phương tự ra tay giải quyết như lời cam kết.

Lâm Bác Hải có tật giật mình, Lục Bắc cái gì cũng không biết, càng không rõ chính mình vậy mà nhiều ra một cái thân phận mật thám, vẫn đang rất vui vẻ càn quét kinh nghiệm.

Lần cày kinh nghiệm này, hắn làm trọn vẹn cả một tháng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK