Mục lục
Tu Tiên Chính Là Như Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu Đinh Lỗi nhanh chóng đầy mồ hôi, trước mặc kệ Lục Bắc nói thật hay giả, hễ là trong mười câu nói có một câu là thật, Thái Thú, quản sự đều có thể một ngón tay đè chết gã.

"Hiện tại biết rõ cũng không muộn a, hiểu lầm giữa ta và ngươi, ta có thể chuyện cũ bỏ qua, coi ngươi lúc này như một cái cái rắm thả đi rồi, nhưng vị quý nhân ở trong phòng kia thì không được, ngươi không đem lễ nghi làm đủ, mặt mũi Chu gia mất hết ánh sáng a!"

Lục Bắc thở dài, từ túi càn khôn trong lấy ra giấy bút, lần lượt ghi trên tay Đinh Lỗi: "Mọi người đều là bằng hữu, không phải nói ta không giúp ngươi, trước tiên cho ngươi nợ 10 vạn lượng, ngươi ký cái phiếu nợ, dùng khế đất Tứ Kinh phong cùng sinh ý linh trúc thế chấp."

"Tuyệt không khả năng, Đinh mỗ chính là chết cũng..."

Bành!

Là người làm ăn chỉ muốn tu tiên cường thân kiện thể, rất khó đối diện với sinh tử, Đinh Lỗi đã đánh giá cao chính mình, gã ngay cả dũng khí đối diện nắm đấm của Lục Bắc đều không có, sau khi trúng mấy cú đánh về sau, vâng vâng dạ dạ viết phiếu nợ.

In xuống dấu tay, Lục Bắc liền thu hồi phiếu nợ, phất phất tay cho Đinh Lỗi dẫn người xéo đi, rồi lại biểu thị ít ngày nữa sẽ tới cửa đòi nợ.

Hai phần khoản nợ!

Một là phiếu nợ, hai, khi Mạc Bất Tu ra đi, phái Nga Mi với tư cách một hệ đồng khí liên chi Cửu Trúc sơn, vậy mà một chút biểu thị cũng không có, quả thực khiến cho lòng người lạnh ngắt.

Đinh Lỗi nghe nói như thế, chỉ cảm thấy đứng dưới đất bằng bị một đạo sấm sét đánh thẳng đỉnh đầu, lần nữa đổi mới nhận thức với Lục Bắc, bi phẫn gần chết nói: "Lúc lão chưởng môn qua đời, Lục chưởng môn một không thông báo, hai không đặt mua tang sự, ta ngay cả một miếng cơm cũng chưa được ăn, làm sao biết được lão đã thăng tiên?"

"Nói bậy, ngươi đến lúc này còn thiếp vàng lên mặt chính mình, Lục mỗ bởi vì đã nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, biết rõ làm tang sự các ngươi cũng sẽ không thèm tới, mới cố ý hết thảy giản lược, miễn láng phí rượu và đồ nhắm."

Lục Bắc hừ lạnh một tiếng, xem thường nói: "Trên thực tế thì sao, bởi vì muốn bớt đi một phần tiền, ngay cả tang lễ cũng không tham gia, cũng may ông trời có mắt, ta nằm gai nếm mật 3 tháng, hôm nay đã có thể báo thù rửa nhục."

"Phốc — "

Buổi tối hôm đó, Đinh chưởng môn được đệ tử khiêng xuống núi.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Bột ở trong hậu viện hoạt động tay chân, thấy Lục Bắc lén lén lút lút đi về sau núi, lấy một tay níu lại.

"Lão đệ, sáng sớm, ngươi đi bắt tặc sao?"

"Bột ca thật tinh mắt, ta đúng là đi bắt trộm."

Lục Bắc cười ha hả đáp, Khải Linh đan đã không còn nữa, hắn có thể đi lấy động hồ ly rồi.

Chu Bột không biết Lục Bắc nghĩ đến chuyện tốt nào, còn tưởng là hắn muốn đi ức hiếp phái Nga Mi, nhịn không được nói: "Lục lão đệ, ta và ngươi đều là người tu hành, chú ý gặp người lưu lại ba phần mặt mũi, bằng hữu nhiều thì đường mới dễ đi. Mặc dù Đinh chưởng môn đã làm sai trước, nhưng lấy tu vi của ngươi, thoáng ức hiếp một chút, tính năm vạn hai coi như xong, tội gì bức gã vào tử lộ chứ?"

Ta không bức gã vào tử lộ, gã sẽ không đi tìm những ngọn núi khác xin trợ giúp a, bọn họ không liên thủ, ta làm sao nhất thống Cửu Trúc sơn? Không thể nhất thống Cửu Trúc sơn, thì sẽ không có địa bàn, không có người, không có tiền, dựa vào cái gì thu hút người chơi tới làm việc?

Lục Bắc hắng giọng xong nói: "Bột ca, tiểu đệ làm như vậy còn không phải là vì ngươi cùng Khuê ca, chờ ta lấy được sản nghiệp linh trúc trên Tứ Kinh phong, thậm chí linh trúc trên toàn bộ Cửu Trúc sơn, huynh đệ chúng ta liên thủ lũng đoạn làm mối sinh ý lớn, đến lúc đó ta đưa hàng, ngươi thủ tiêu tang vật... Phì, ngươi ngồi một chỗ lên giá, không phải quá đẹp quá sao?"

"Cái này..."

Tâm tư Chu Bột khẽ nhích một cái, thiên hạ khắp nơi rộn ràng đều là vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều là vì lợi, Lục Bắc nói rất có lý nên y rất khó cự tuyệt.

"Yên tâm đi Bột ca, tiểu đệ ra tay có chừng mực, chỉ mượn một chút uy danh của Chu gia, sẽ không làm xấu đâu." Lục Bắc tươi cười hứa hẹn, sau đó quay người đi về phía sau núi.

"Đợi chút, còn có một việc, ta thấy ngươi tối hôm qua..."

Chu Bột ngăn Lục Bắc lại, tối qua y thấy Lục Bắc thuần thục lục túi càn khôn của Đinh Lỗi, gặp người còn đen đủi hơn so với mình, trái tim y có phần thoải mái, sau khi lấy lại tinh thần mới giật mình bởi suy nghĩ của quá bỉ ổi của mình, để tránh bi kịch lại phát sinh ở trên người mình một lần nữa, y thấy mình nhất định phải nhắc nhở Lục Bắc sớm từ bỏ cái thói quen này.

Đánh quái nhặt tiền, có vấn đề gì sao?

Lục Bắc không hiểu, như lẽ tự nhiên nói: "Bột ca, họ Đinh là ác khách tới cửa, ta với tư cách người bị hại cùng thắng lợi, kiểm tra túi càn khôn của gã một chút, phòng ngừa gã đánh cắp tài sản trọng yếu của Vũ Hóa môn, không có gì xấu chứ?"

"Đúng là không có gì xấu cả, nhưng tổng thể như vậy cũng có chỗ không thích hợp."

Chu Bột tận tình khuyên bảo nói: "Sờ loạn túi càn khôn của người khác là không đúng, nếu gặp phải nữ tu, ngươi vẫn không kiêng nể gì cả như thế sẽ làm cho mọi người rất xấu hổ, vạn nhất bị đối phương đổ thừa, ngươi không phải sẽ dính thua thiệt lớn."

"Cũng phải."

Lục Bắc sâu sắc chấp nhận, nhưng sau đó lại nói: "Đa tạ Bột ca nhắc nhở, sau này ta sẽ che mặt nhặt túi càn khôn."

Chu Bột: "..."

"Ngươi yên tâm, ta hiểu."

Lục Bắc nháy mắt ra hiệu: "Người tu hành cảm giác nhạy cảm, che mặt cũng sẽ bị nhận ra, ta không ngu như vậy."

"Vậy là tốt rồi."

"Ta sẽ che mặt nữ tu lại, như vậy nàng sẽ không nhìn thấy cái gì nữa, cũng sẽ không đổ thừa tới ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK