Nghĩ một chút liền thấy đau đầu, « Trảm Ma Kinh » lại đến từ vùng đất khởi nguyên của ma tu.
Mà chỗ hắn đang ở hiện tại là Trữ Châu thuộc Võ Chu, hơi chút gần Bất Chu sơn mạnh, cho nên yêu vật hơi nhiều, sự an toàn của sinh mạng cùng với tài sản của mọi người đều được quan phủ bảo hộ, phàm là những người có hộ khẩu, không những có thể bái vào sơn môn tu hành, còn có thể vào triều làm quan.
Vòng quanh Võ Chu cũng cọ xát với số vận của Bất Chu sơn mạch, dường như muốn cho quốc gia cũng tương tự Bất Chu sơn mạnh muôn đời không ngã vậy.
Về phần Cửu Trúc sơn, cũng không phải là từ Bất Chu sơn kéo dài ra, cùng lắm chỉ tính là một cái nếp gấp bên ngoài vạn dặm do Bất Chu Sơn nhất thời rùng mình một cái mà trồi lên.
Cái dạng thân thích này, Cửu Trúc sơn trèo không tới được.
Không xứng!
Năm phút đồng hồ sau.
Công pháp: Trảm Ma Kinh Lv1(1/5000)
“Cũng quá chậm đi, dựa theo tiến độ này, ít nhất phải nửa tháng không ăn không ngủ mới có thể tăng Trảm Ma Kinh lên tầng thứ hai.” Lục Bắc nhíu mày trầm mặc, từ lúc phát hiện bản thân có giao diện NPC, hắn liền có mấy cái nghi vấn.
Hắn có thể làm nhiệm vụ hay không, có thể hay không từ đó lấy được kinh nghiệm.
Nếu như không thể, sau này khi người chơi tiến vào, chơi đùa một chút liền vừa qua đẳng cấp so với hắn. Nếu như có thể, hắn lại tính là cái gì, một người chơi mang theo giao diện NPC ư?
Cuối cùng, khi hắn chết có thể hồi sinh hay không?
Điểm này thực sự rất trọng yếu.
“Nếu không, thử một lần?”
Thử một cái liền chẳng may qua đời, Lục Bắc quyết đoán bỏ qua ý tưởng tự tìm đường chết này, đứng dậy phủi mông đi về phía hậu viện.
Trong rừng cây, một thân ảnh màu đỏ vội vàng loé lên, Lục Bắc liền dừng bước, biết rõ đây là tiểu yêu hồ bị Khải Linh đan hấp dẫn mà tới, nhìn về nơi nó ẩn nấp hô: “Sơn môn đang tu chỉnh, ước chừng hai ba tháng thời gian, trong khoảng thời gian này ngươi đừng tới đây, nơi đây toàn là nam nhân hư hỏng tràn đầy tinh lực, ngươi nếu như bị bọn họ bắt lấy, kết cục tuyệt đối là sống không bằng chết.”
“. . .”
Trong bụi cỏ không có gì nhúc nhích, tiểu yêu hồ hình như đã chạy xa rồi.
“Nhớ kỹ a!”
Lục Bắc lần nữa mở miệng hô: “Ngươi nếu như là vẫn còn nghĩ tới Khải Linh đan thì chờ sơn mơn tu sửa xong rồi hãy tới tìm ta, ta sẽ lưu lại cái cửa sau này lại cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta cùng đám nam nhân hư hỏng kia không giống nhau.”
Là hư hỏng không giống nhau!
. . .
“Cái gì, ngươi nói ngươi có công pháp rồi!”
Buổi tối hôm đó, Bạch Cầm từ Đại Thắng quan trở về lập tức tìm Lục Bắc, sau khi biết được hắn đã chính thức bước vào con đường tu hành, giận tới mức trên mặt ngưng kết thành một tầng sương lạnh.
“Có phải là của Đinh Lỗi, công pháp của ngươi là do gã bán cho?”
Hai mắt Bạch Cầm loé lên luồng ánh sáng lạnh mang theo cả sát khí trong đó.
Công pháp trong người tu tiên không phải là không thể thay thế, dẫu sao công pháp có phân chia tốt xấu, có cảnh giới ngăn cách, tu xong lại muốn tu một công pháp tốt hơn cũng chẳng có gì lạ.
Rất mê hoặc, lại có chút chiều hướng chắp vá, nhưng tu tiên chính là bộ dáng như vậy.
Tất cả công pháp trên thế gian đều là do người khai sơn lập phái sáng tạo ra, mỗi lần tiến thêm một bước đều cần phải tìm tòi mò mẫm, lúc này những thiên tài kia nửa đường thất bại, những công pháp do bọn họ lưu lại cũng không có nửa sau, hậu nhân hoặc là tự bổ sung, hoặc là phải chọn lựa một công pháp khác.
Bạch Cầm tức giận là bởi vì Lục Bắc mới bước vào con đường tu hành, cần một bộ công pháp tốt làm nền móng, cái này trực tiếp ảnh hướng tới độ cao của hắn sau này.
Là một thiên tài luôn luôn lấp lánh ánh sáng, hay là mờ nhạt lưu lạc thành những người quần chúng.
Công pháp do Đĩnh Lỗi lấy ra mua bán. . .
Không phải Bạch Cầm xem thường Đinh Lỗi, mà căn bản không để Đinh Lỗi vào mắt, toàn bộ phái Nga Mi có chừng một trăm người, một người có thể đánh được cũng không có, Lục Bắc mà tu luyện công pháp gã cung cấp thì tư chất ít nhất cũng coi như huỷ đi một nửa rồi.
Thật giận, thật muốn làm thịt cái Đinh. . .
Không được, giết người sẽ bị Hoàng Cực Tông mời đi uống trà.
Nhưng vẫn là rất giận, hay là chặt cánh tay của Đinh Lỗi xuống để tiết giận.
“Sư Tỷ, bình tĩnh một chút, không liên quan tới Đinh chưởng môn.”
Lục Bắc vội vàng lên tiếng, giữa lúc nguy cấp cứu lấy thê thiếp của Đinh Lỗi, nhanh chóng giải thích với Bạch Cầm: “Sau khi sư tỷ rời đi, ta lại ngồi suy ngẫm một chút 12 quyển đạo kinh, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia tỉnh ngộ, giật mình chìm đắm trong sự thần kỳ thâm sâu của đạo kinh, sau đó liền ngộ ra.”
“Ngộ ra cái gì?” Bạch Cầm nuốt ngụm nước miếng nói.
“Ngộ ra mấy môn công pháp thích hợp với tu hành của ta.”
Lục Bắc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nhưng hắn cũng không có biện pháp, đây là hắn bị thiên phú hại a.