Vệ phủ, sân sau.
Trên bàn ghế đá dưới tán cây bày mấy đĩa thức ăn tinh xảo.
Hai huynh đê Chu gia mang theo lễ vật mà tới, Vệ Mậu không có nhà, Lục Bắc tự làm chủ tiếp đãi hai huynh đệ họ. Từ lúc thấy lệnh bài Đăng Thiên môn, Vệ Mậu liền có chút suy đoán nhưng không để lộ ra ngoài, tự biết rời đi, nếu như ở nhà, rất có khả năng bị Chu Đình hiểu lầm y mượn cơ hội bắt chẹt.
Y rời đi vì không thoả đáng, chứ không phải vì con đường làm quan.
Lục Bắc giơ chén rượu lên cười nói: “Hai vị huynh trưởng, đại biểu ca của ta nhiều năm làm quan không mò được chỗ béo nào, cho nên gia cảnh có chút bần hàn, nếu như có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, kính xin hại vị dựa trên phân thượng y làm quan thanh liêm tha thứ cho một hai, tiểu đệ uống trước một chén bồi tội.”
Sắc mặt huynh đệ Chu gia không tốt lắm, cả hai đều có bộ dáng rầu rĩ không vui, nhưng vẫn bưng chén rượu lên uống cùng.
“Khuê thiếu gia, vì sao chỉ uống rượu không động đũa vậy?”
“Bột thiếu gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tiểu đệ kính ngươi một chén.”
“…”
Sau khi uống 3 chén rượu vào bụng, Lục Bắc ngoài miệng một mực nói ‘Ăn ngon, uống ngon, không hề đề cập tới sự tình lệnh bài. Chu Khuê nhịn không được nhìn qua đại ca nhà mình, thấy y vẫn giữ im lặng, liền xung phong mở miệng trước.
“Lục lão đệ, chuyện hôm nay đều là trách ta, đành phải mặt dày đưa chút lẽ mọn này tới, ngươi đại nhân độ lượng, nhất định phải nhận lấy.”
Chu Khuê uống liền 3 chén, sau đó đưa túi cơm hộp đã chuẩn bị sẵn ra: “Ân oán giữa ta và ngươi vốn chỉ là hiểu lầm, Chu mỗ bây giờ phục rồi, về sau sẽ không dám tự tìm phiền phức mữa.”
“Khuê ca nói như vậy không được, không đầu không đuôi, làm ta cũng hồ đồ rồi.”
Lục Bắc tiếp nhận hộp cơm, không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp nhét vào túi càn khôn, sau đó nghi ngờ nói: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, hiểu lầm nhỏ giữa chúng ta không phải kết thúc từ Minh Nguyệt lâu rồi sao?”
“Lục lão đệ, Chu mỗ đã biết sai rồi, đừng trêu đùa ta nữa.” Chu Khuê liên tục lắc đầu nói.
“Khuê ca hiểu lầm, ta đây là lấy tiền làm việc, mọi việc đều quên sạch sẽ.”
Lục Bắc cười trả lời, từ trong ánh mắt nhìn chăm chú của huynh đệ Chu gia, để chiếc túi càn khôn đã mất của Phong Tứ lên phía trước: “Nhắc đến lại thật là giận, hôm nay có một đám mao tặc muốn cướp xe ngựa của ta, thậm chí còn lấy tên tuổi của Khuê ca ra, ta lúc ấy tức giận liền ra tay, đánh cho bọn chúng nằm một chỗ kêu gào, xong lại quát bọn chúng một trận vì dám có hành vi châm ngòi ly gián…”
Lục Bắc nói năng linh tinh, huynh để Chu gia một câu cũng nghe không lọt, Chu Khuê liền cẩn thận sờ soạng tới túi càn khôn.
Đùng!
Lục Bắc vỗ một cái vào mu bàn tay của Chu Khuê, mặt mày hớn hở nói: “Chính là như vậy, ta một chưởng đập bay đầu Phùng Tứ, sau khi gã chạy trối chết liền nhặt được cái túi càn khôn này, Khuê ca, ngươi là người làm ăn, xem giúp ta một chút cái túi này đáng giá bao nhiêu tiền?”
Ý tứ gì đây, ngươi không phải vừa mới nhận tiền sao, vậy mà vẫn còn muốn nữa?
Chu Khuê trừng to mắt, theo như đại ca gã hay nói, đây là muốn mắng chửi người đào phần mộ tổ tiên của mình, khinh người quá đáng.
Lục Bắc không cho gã cơ hội nổi giận, rất nhanh tiếp lời: “Nói ra thật xấu hổ, tiểu đệ tu vi nông cạn, thuộc về loại gặp người là sẽ bị ức hiếp, nhặt được túi càn khôn lại không cách nào mở ra, chỉ có thể làm phiền Khuê ca rồi, chúng ta là huynh đệ, nghĩ qua chắc ngươi không để cho ta chịu thiệt đâu a.”
“Huynh đệ một nhà, đương nhiên sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.”
Chu Bột một mực không nói chuyện bỗng nhiên mở miệng, cầm lấy túi càn khôn, nhưng sau khi cầm túi càn khôn liền phát hiện bên trong hoàn toàn sạch sẽ, chỉ vẻn vẹn thừa lại một cái lệnh bài vô cúng bắt mắt, có thể nói là vừa nhìn liền hiểu, khoé mắt không nhịn được giật giật một cái, rồi rút ra cất vào ngực.
“Có những lời này của Bột ca, tiểu đệ yên tâm rồi.”
Lục Bắc giơ chén rượu lên, cười ha hả rồi cùng Chu Bột cụng một chén, Chu Khuê bên cạnh không có hứng thú gì, y dùng ngón chân cũng có thể biết, tiền cái túi càn khôn khẳng định là gã trả.
Ba người ăn ăn uống uống, mặt ngoài vô cùng hoà hợp êm đềm, sau nửa canh giờ, Chu Bột đột nhiên mở miệng: “Lục lão đệ, ngươi là người thông minh, chúng ta người trong sáng không nói chuyện mờ ám. Ngươi hẳn là đã nhìn ra rồi a.”
“Nhìn ra cái gì?”
“Nhị đệ ta Chu Khuê xuất thân từ Đăng Thiên Môn.”
“A! A? A…”