Mục lục
Tu Tiên Chính Là Như Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương thế của Chu Bột không nhẹ, sau khi ăn vào Bổ Huyết đan liền mơ màng thiếp đi, cũng không biết trải qua bao lâu, y từ trong mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy La Ban đang khoanh chân đả tọa thủ hộ bên người mình.

“La ca, thương thế của ngươi thế nào, đã tốt hơn chút nào chưa?”

“Có thể cầm đao, có thể đi lại.” La Ban lời ít ý nhiều nói.

Lúc này, tiếng ầm ầm bỗng vang lên, Chu Bột bị dọa nhảy dựng lên, cho rằng Xà Uyên đánh trở lại, nhưng chăm chú nhìn lại, thì lại là Lục Bắc đang ném phi đao về phía Tri Chu Phật Diện Kim Thân, ném một chỗ đổi một chỗ, hành động chính là không muốn tới gần dùng đao a.

Lúc ngươi liều mạng cũng không thấy giữ mình như vậy!

Chu Bột nhìn thấy cảnh này cũng có chút im lặng, La Ban ở bên cạnh bổ sung: “Không thể trách hắn cẩn thận như vậy, hắn đánh như vậy cũng đã được một lúc rồi, Tri Chu Phật Diện Kim Thân vậy mà không chết, lúc nãy còn phản công lại hai lần, sức sống thực sự là quá ngoan cường.”

Chu Bột lắc đầu cười, có thực lực lại còn cẩn thận, quả nhiên không kết giao nhầm người huynh đệ này.

Quả thật, da mặt của Lục Bắc cũng tăng lên một chút, làm bằng hữu cùng hắn nhất định sẽ trở thành một bên bị thiệt.

Nhưng sự thật cũng đã chứng minh, hắn là người có nguyên tắc, so với huynh đệ chọc một đao sau lưng cũng không chớp mắt một cái kia thì mạnh hơn nhiều.

Sau nửa canh giờ, Lục Bắc cứng rắn mài chết con Tri Chu Phật Diện Kim Thân, nhận được một tin nhắn nhắc nhở, sau khi mở ra liền lướt qua những dòng thông báo.

[ Ngươi đánh chết Liễu Hùng, thu được 8000 kinh nghiệm ]

[ Ngươi đánh chết Liễu Mãnh, thu được 8000 kinh nghiệm ]

[ Ngươi đánh chết. . . ]

[. . .

[ Ngươi đánh chết Si Sâm, thu được 30000 kinh nghiệm ]

[ Ngươi đánh bại Xà Uyên, thu được 20000 kinh nghiệm ]

[ Ngươi hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến: Tiêu diệt Tri Chu Phật Diện Kim Thân, là người ra đòn cuối cùng, theo độ cống hiến thu được 90000 kinh nghiệm ]

[ Ngươi đánh chết Tri Chu Phật Diện Kim Thân, đã lấy được 'Chìa khoá địa cung’ x1]

Cộng với 10 vạn kinh nghiệm còn dư lúc trước, tổng kinh nghiệm bây giờ đã tích lũy lên tới 30 vạn, nhìn thì không ít, nhưng thực ra còn chưa đủ tăng chức nghiệp chính lên 5 cấp.

Nhưng mà, dựa vào thông báo nhắc nhở của Xà Uyên, hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ to gan, nếu như không giết người, mà bắt nhốt ở dướt mặt đất rồi cứ thế đánh bại, mỗi lần như vậy liệu có nhận được kinh nghiệm không?

Chỉ mong là có thể.

Hắn là một người lương thiện, ưa thích phóng sinh, hy vọng lập trình viên cũng thổi vào thế giới này một phần tốt đẹp như vậy, để hắn có thể kiên trì với sự yêu thích của mình.

Nếu như không được, vậy chỉ có thể nói là lập trình viên quá tàn khốc rồi.

“Còn có, chìa khóa cung điện dưới mặt đất đâu, ở nơi nào?”

Lục Bắc tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc ở trong sọ não của Tri Chu Phật Diện Kim Thân tìm ra được một cái chìa khóa bằng đá, cứng rắn như sắt, vừa cầm vào tay liền lạnh buốt, cái này tám chín phần mười là chủ nhân của động phủ để vào.

“Hai vị lão ca, thương thế ra sao rồi, có thể hành động không?” Lục Bắc tới gần hỏi.

“Lục lão đệ cứu giúp đúng lúc, chúng ta dưỡng trên mười ngày nửa tháng liền không sai biệt lắm.”

Chu Bột giãy giụa đứng dậy, mấy lần đều không đứng lên được, lại nhìn La Ban đang đả tọa dưỡng thương bên cạnh, khẽ cắn môi sờ vào túi càn khôn bên hông: “Yêu xà không biết đã đi chưa, nếu như ả còn trong động phủ, nhất định vẫn sẽ đi tìm di vật của ma tu. Ta bị thương không cách nào động đậy, ở đây có một cái la bàn chuyên dụng, ta dạy cho ngươi một bộ khẩu quyết, theo chỉ dẫn của la bàn, không tìm được di vật cũng sẽ tìm được yêu xà...Ồ, a...La bàn của ta đâu mất rồi???”

Chu Bột nói được một nửa liền há hốc mồm, nhìn vào trong túi càn khôn một cái, bên trong không còn sót một cái gì, một màn này giống như đã từng xảy ra, làm y nhớ tới tình cảnh khi lấy về túi càn khôn của Phong Tứ.

“Ở đây, ở chỗ của tiểu đệ.”

Lục Bắc từ bên trong túi càn khôn lấy ra một cái la bàn màu vàng, nghiêm mặt nói: “Bột ca sao lại vô ý như thế, bảo bối cũng ném đầy đất, may mà ta là người tốt, hảo tâm nhặt lên dùm ngươi.”

Ngươi là nhặt ở bên trong túi càn khôn của ta a!

Chu Bột tức giận trừng mắt nhìn Lục Bắc, âm thầm tự giận chính mình một chút, đúng rồi, từ phi đao Lục Bắc không ngừng phi ra liền biết, túi càn khôn của La Ban cũng đã bị quét không còn gì, nếu như thế, Lục Bắc có lý do gì mà buông tha túi càn khôn của y.

Cũng may Lục Bắc cũng không quét sạch sẽ, ít nhất vẫn giữ lại quần áo và thuốc trị thương các thứ.

“Bột ca, mau nói khẩu quyết đi.”

Lục Bắc cũng không ngại ngùng, thẳng thắn đưa la bàn tới.

Người ta thường nói, ăn một lần khổ thì lần sau sẽ khôn hơn một chút, Chu Bột đã trải qua việc Phong Tứ bị mất túi càn khôn, nên hấp thụ kinh nghiệm giáo huấn từ trong đó, nhưng y không làm như vậy, cho nên là y không đúng.

Chu Bột rất nhanh nói xong khẩu quyết, dạy bảo Lục Bắc cách sử dụng la bàn, sau đó không nhịn được nữa nói: “Lục lão đệ, ngân phiếu ở trong túi càn khôn của ta coi như không nói, nhưng kiện pháp bảo kia giống như tính mạng của ta vậy, ngươi cầm sử dụng tạm, nhớ kỹ trả cho ta.”

“Ách, vậy ta muốn hỏi một câu.”

Lục Bắc nháy nháy mắt mấy cái, mặt dày hỏi: “Cái pháp bảo cây quạt kia có thể bị mất không, nói ví dụ như, ta gặp phải Xà Di, sau khi cùng nàng tranh đấu, đại chiến 300 hiệp, vô ý làm mất cây quạt ở một nơi vô cùng hẻo lánh trong động phủ, không thể tìm về được nữa.”

“Di vật của gia phụ.”

“A.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK