Lời chỉ nói đến một nửa, thần sắc trong ánh mắt của Mạc Bất Tu tan rã, cánh tay kéo Lục Bắc cũng buông xuống, vô thanh vô tức mà không có một chút động tĩnh nào.
Chuyện vừa xảy ra quá đột ngột, Lục Bắc nhất thời không thể tin được, người vừa rồi còn tinh thần phấn chấn, huyên thuyên không dứt suốt hai tiếng đồng hồ Mạc Bất Tu vậy mà nói đi là đi, anh đưa tay đặt dưới mũi.
Thử một lần!
Bang!
Mạc Bất Tu tát bay bàn tay của Lục Bắc, hít sâu một hơi: “Tiếp tục, vừa nãy nói đến đâu rồi, đúng rồi, thời gian của vi sư tuy không nhiều, nhưng đã đưa tin cho sư tỷ Bạch Cẩm của con, việc tu hành… Ơ, túi Càn Khôn này sao lại ở trong tay con?”
Lục Bắc: “……”
“À, ta nhớ ra rồi, việc này ta đã nói qua!”
Mạc Bất Tu bừng tỉnh nhớ lại,đập một cái thật mạnh vào trán của mình: “Coi đầu óc này của vi sư, ta còn chưa chết mà đã không hoạt động nữa rồi.”
Ngài lại đập mạnh thêm chút nữa, có lẽ sẽ không hoạt động thật đấy!
Lục Bắc trợn trắng mắt, nếu không phải trên đường đi hắn đã từng phản kháng một chút, phát hiện đánh không lại thật thì bất cứ giá nào hắn cũng sẽ đấm một quyền thật mạnh lên mặt của Mạc Bất Tu.
Nhưng mà thôi bỏ đi, người chết là lớn nhất, dù sao thì Mặc Bất Tu cũng gần như sắp chết rồi, một người sống như hắn cũng không nhàm chán đến mức đi so đo với người chết làm gì.
“Đồ nhi, vi sư tuy không thể dạy con tu hành, nhưng tu tiên không chỉ tu hành, vi sư nơi này có một câu nói con phải ghi nhớ trong lòng.”
Mạc Bất Tu từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái hộp gỗ đặt vào tay Lục Bắc: “Lòng hại người không thể có nhưng lòng đề phòng thì không thể không có, quyển Thai Tức Bổ Khí Quyết này con phải bảo quản cho kỹ, không được nói cho người khác biết, cho dù là sư tỷ của con cũng không được.”
Ông ấy có ý gì, chẳng lẽ sư tỷ không phải người tốt?
Lục Bắc nhíu mày lại, gật gật đầu không nói gì thêm, nhét quyển sách trong hộp gỗ vào trong lòng ngay trước mặt Mạc Bất Tu.
“Vậy thì, vi sư cũng không còn gì hối tiếc nữa, ngoại trừ……”
Vừa nói, Mạc Bất Tu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Lục Bắc: “Đồ nhi, con có phát hiện từ sau khi bái sư con chưa từng kêu ta một tiếng sư phụ hay không?”
Bị ánh mắt trìu mến nhìn chăm chú, Lục Bắc rùng mình, không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn thấy trong ánh mắt ấy tràn đầy dầu mỡ.
Trong lúc nhất thời, cả người đều cảm thấy không khỏe.
Ngẫm lại quá trình bị bắt bái sư, trong lòng có đủ thứ không muốn, nhưng nghĩ đến thời gian của Mạc Bất Tu đúng là còn không nhiều lắm, lúc này rất có thể chỉ là hồi quang phản chiếu, chỉ cần trì hoãn trong chốc lát thôi thì đối phương có thể sẽ phải mang theo tiếc nuối mà ra đi.
Thật là đáng thương.
Cuối cùng, đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi ấy, Lục Bắc hít sâu một hơi, nói với giọng nghiêm túc:
“Sư phụ.”
“Tốt! Tốt! Tốt……”
Mạc Bất Tu vỗ tay tán thưởng, sau đó mặt mang mỉm cười gục đầu xuống rồi không còn động tĩnh nữa.
Lục Bắc: “……”
Có vết xe đổ ở lần trước, hắn không dám chắc lịch sử sẽ không lặp lại nên chờ đợi một lát mới duỗi tay thử xem Mạc Bất Tu có còn thở hay không.
Không ngờ, khi đầu ngón tay cách Mạc Bất Tu tầm một bàn tay thì thân hình của lão đạo sĩ nhanh chóng hóa thành cát bụi, chỉ còn lại tro tàn tan tát khắp nơi.
Lục Bắc đang sững sờ thì hộp gỗ bên cạnh cuộn lên lốc xoáy, thu đóng vôi vào trong hộp, chỉ trong vòng mấy hơi thở đã hoàn thành việc an táng, có lẽ chỉ còn thiếu một bữa tiệc rượu nữa thôi.
“Ơ, thế này…”
Lục Bắc nhất thời nghẹn họng: “Cũng…… thật tiện lợi.”
Hắn cất kỹ túi Càn Khôn, nhặt lên hộp gỗ rồi lòng vòng trong đạo quan, sau nhiều lần tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được một cái bàn gỗ chuyên dùng để cúng bái ở trong nhà chính rách nát.
Tường ở phía sau nhìn qua cũng còn rắn chắc lắm, nóc nhà có lẽ cũng không đột nhiên mà sập xuống đâu, nhưng hắn tới thật không đúng lúc, phía dưới cái bàn đã có một hộ gia đình ở.
Một bầy hồ ly đột nhiên lao ra, kêu inh ỏi trong chốc lát, ý đồ lấy lợi thế về số lượng để dọa lui khách không mời mà đến.
Nhưng mà cũng chả làm được cái mẹ gì, sau khi Lục Bắc đột nhiên dậm một cái, bốn con hồ ly lập tức im tiếng mà chạy trốn, chui vào cái động trên tường biến mất vào trong núi rừng.
“Thế giới này hồ ly có thể tu luyện thành yêu quái, đuổi đi bầy này, đêm nay chắc sẽ không có hồ ly tinh tới cửa câu dẫn mình đâu nhỉ?” Lục Bắc buông hộp gỗ, cân nhắc chuyện bất cẩn lúc trước, nghĩ đến mình gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, hình mẫu tiêu chuẩn một thư sinh yếu đuối, làm sao để có thể qua đêm ở trên núi thực sự là một vấn đề nan giải.
Xuống núi?
Xuống núi là không thể được rồi, lúc trên đường tới đây đã thấy rất rõ ràng, đường núi thềm đá gập ghềnh hiểm trở, đối với người có bệnh sợ độ cao như hắn thì thật không phù hợp chút nào.
Quan trọng nhất chính là, hắn rất đói bụng.
Sau khi thử mở túi Càn Khôn ra nhưng không thành công, Lục Bắc bi thương phát hiện ra, hắn đã bị nhốt chết ở trên núi rồi, trước mắt có thể trông cậy vào ngoại trừ Bạch sư tỷ chưa từng thấy mặt cũng chỉ còn chờ đến hồ ly tinh đêm nay trở về trả thù.
“Hy vọng sư tỷ đến sớm một chút……”
Lục Bắc lẩm bẩm một tiếng, nhắm mắt lại mở ra giao diện tin tức.
Tên họ: Lục Bắc
Chủng tộc: Nhân tộc
Khuôn mẫu: NPC
Cấp bậc: 3
Kinh nghiệm: 250/900
Tu vi: 30/30
Sinh mệnh: 22/30 ( đói khát, kinh hách, mệt nhọc )
Chức nghiệp chủ yếu: Không có
Chức nghiệp phụ: Nông dân Lv1
Thuộc tính: Lực lượng 2, tốc độ 3, tinh thần 3, sức chịu đựng 3, mị lực 3, may mắn 3
Đánh giá: trong lòng có chút phiền phức, cái này thì có cái gì tốt đâu mà đánh với chả giá!