Trị thương trong động một ngày một đêm, Chu Bột còn ôm một chút hy vọng với di vật của ma tu, đề nghị thăm dò thêm một lần, nếu như gặp trận pháp chặn đường, thì chỉ ở bên ngoài nhìn xem chứ không đi vào.
Lần thăm dò này, y nhìn ra được không ít vấn đề.
Đầu tiên, trận pháp trong thông đạo đã bị phá giải, người bình thường cũng có thể qua lại tự nhiên. Tiếp theo, đèn dầu trên tường có vấn đề rất lớn, đây không phải là đổ cổ ngàn năm trước.
Chu Bột mang theo một lòng nghi ngờ, đi đến vị trí tế đàn, nhìn thấy huyết dịch khô cạn cùng cơ quan huyết thống trên đó liền làm y bừng tỉnh đại ngộ, sau khi phân tích từng manh mối, y rất nhanh liền hiểu rõ chân tướng mọi việc.
"Nếu như ta đoán không sai, chủ nhân đầu tiên của động phủ này là một vị yêu tu, yêu xà kia tới đây hẳn là vì huyết mạch chi nguyên, nhưng không nghĩ tới, ở động phủ thứ hai không gặp chủ nhân động phủ, mà là Tri Chu do ma tu để lại, sau này mới có đủ loại âm mưu mời ta hợp tác." Chu Bột kết luận.
"Hợp lý, thuyết phục." Lục Bắc trùng trùng điệp điệp gật đầu.
"Dựa vào một chút kinh nghiệm phán đoán mà thôi, ta cũng chỉ là nhìn nhiều hơn, trải qua nhiều hơn, học theo người khác thôi."
Chu Bột khiêm tốn vẫy vẫy tay, sau đó thở dài: "Cuối cùng suy xét lại, lần này bị yêu xà tính kế, ả đã đạt được huyết mạch chi nguyên, tu vi nhất định tiến nhanh, lần sau gặp lại ả, chỉ sợ phải trốn đi."
"Tức chết mà, rõ ràng chúng ta mới là bên chịu thiệt." Lục Bắc tỏ ra vô cùng nghẹn khuất nói.
"Không có biện pháp, tu hành chính là như vậy, tất cả đều dựa vào thủ đoạn cá nhân, không giảng đạo lý đúng sai tốt xấu."
Nhìn thấy Lục Bắc không phục, Chu Bột răn dạy một câu, tiếp tục nói: "Lục lão đệ cũng không cần lo, ta và ngươi mặc dù không thể đối phó được với yêu xà, nhưng Hoàng Cực tông đối phó nàng rất dễ dàng, nàng muốn trộm mộ tổ tiên của gia tộc Chu thị, ta chỉ cần bẩm báo chi tiết việc này lên, sẽ biến nàng thàng chó nhà có tang, cho dù chết cũng không được yên ổn "
"Vậy thì ta an tâm rồi."
...
Ba người rời khỏi động phủ, khi xuyên qua đại trận do cương thi hoành hành thủ hộ, Lục Bắc trầm ngâm một lát, kêu Chu Bột cùng La Ban đi trước, một mình đơn lẻ càn quét bầy cương thi, giết sạch không còn con nào.
Không nói đồ chơi này uy hiếp nghiêm trọng tới cân bằng sinh thái, còn ẩn giấu cả dịch bệnh, chỉ riêng để đó mặc kệ cũng sẽ ô nhiễm hoàn cảnh, tiêu diệt hết vẫn là tốt hơn.
Một ngày làm việc tốt, chiếc khăn quàng đỏ trước ngực cũng sẽ tươi đẹp lên không ít.
[ Ngươi hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Giết chết trận cương thi, thu được 10 vạn kinh nghiệm ]
"Vậy mà lại cho kinh nghiệm, còn là 10 vạn?"
Lục Bắc cảm thấy kinh ngạc sâu sắc, lặng lẽ thầm like cho lập trình viên một cái, người tốt có quả báo tốt a, nhiệm vụ ẩn luôn có ý nghĩa cực cao, hắn lần này lĩnh giáo rồi.
Rời khỏi hang động đá vôi, ánh sáng rạng rỡ, tin tức nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành hiện lên, Lục Bắc mở ra nhìn thoáng qua.
[ Ngươi hoàn thành nhiệm vụ « Thăm dò di tích »]
[ Ngươi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Sinh tồn, thu được 20 vạn kinh nghiệm ]
[ Ngươi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Thăm dò di tích, biết rõ toàn bộ chân tướng, theo độ cống hiến thu được 12 vạn kinh nghiệm ]
[ Ngươi hoàn thành chi nhánh...]
[... ]
Sau khi lướt hết qua một đống tin tức, Lục Bắc thô sơ giản lược tính qua, xác nhận thu hoạch của chuyến này. Tổng cộng 62 vạn kinh nghiệm, cộng thêm trước khi đến có 10 vạn, bây giờ hắn tổng cộng có 72 vạn kinh nghiệm.
"Quả nhiên, vẫn là làm nhiệm vụ kiếm kinh nghiệm nhanh nhất." Lục Bắc thổn thức không thôi, luyện đan là làm công cho người khác, làm nhiệm vụ là làm việc vì chính mình, thu hoạch dĩ nhiên không thể so sánh nổi.
Dưới tán cây bên cạnh biên giới bờ sông, Lục Bắc tìm được Chu Bột và La Ban, còn có Phong Tứ mặt mũi bầm dập, đang ăn uống bổ sung thể lực.
Theo Phong Tứ nói, nhóm bọn họ đi vào không bao lâu, người canh cửa trong đội ngũ Xà Uyên lưu lại liền lộ ra răng nanh dữ tợn với gã, bởi vì bị tập kích cho nên gã không kịp phòng bị, chỉ có thể chịu khổ bị đánh một trận, xong còn bị treo ở trên cây.
Hôm nay sắc trời vừa tờ mờ sáng, Xà Uyên đột nhiên giết ra, ngay lúc Phong Tứ thầm nghĩ mạng nhỏ xong rồi, Xà Uyên liền phun một cái độc châm giết chết đồng đội nhà mình, sau đó nghênh ngang rời đi.
Lúc sau cùng, nàng kêu Phong Tứ gửi cho Chu Bột một câu, nói là đắc tội nhiều rồi, hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác.
"Nàng nói như vậy là có ý gì, sợ ta tìm nàng phiền phức, cho nên chịu thua rồi, hay là muốn sát muối lên vết thương nhục nhã ta?"
Chu Bột vô cùng khó hiểu, nhưng nhặt được một mạng nhỏ của Phong Tứ về là chuyện tốt, gặp phải sự phản bội của Liễu Hùng và Liễu Mãnh, y càng thêm quý trọng đối với huynh đệ tin được như Phong Tứ.
Bốn người nghỉ ngơi và hồi phục bên bờ sông, đợi thể lực Phong Tứ khôi phục, liền theo đường cũ trở lại chỗ thành thị cũ.
"Ba vị lão ca, các ngươi có thương tích trên người, không tiện lặn lội đường xa, vừa vặn quê quán của tiểu đệ ở ngay gần Lang Du huyện, không bằng đi tới nhà của ta nghỉ ngơi vài ngày, ý như thế nào?"
"A, lão đệ là người Lang Du huyện, cái này ta ngược lại lần đầu mới nghe ngươi nhắc tới."
"Ta người làng quê, địa phương nghèo cho nên cũng không có gì để nói."
"Lục lão đệ khiêm tốn rồi, Cửu Trúc sơn cũng không tính nghèo, linh trúc thừa thãi, cũng là một món mua bán rất được, Nhị đệ ta muốn nhập hàng từ Cửu Trúc sơn, còn một mực không tìm được đường quen."
"Vậy thì tốt, ta trở về giúp Khuê ca hỏi một chút, nói ra có thể các ngươi không tin, chín ngọn núi trên Cửu Trúc sơn, ngọn núi Tam Thanh phong trong đó loạn hay không loạn, tiểu đệ ta nói là được."
"Lợi hại như vậy?"
"Kẻ hèn này chính là chưởng môn Vũ Hóa Môn trên Tam Thanh..."
...