Chu Nhan muốn về nhà mẹ đẻ, Vệ Mậu cũng không có ý kiến, nhưng kêu y đưa Lục Bắc đi quân doanh thì tuyệt đối không được.
Quan doanh là trọng địa, người không phận sự miễn vào.
Vệ Mậu thân là Huyện Úy của Đại Thắng quan, quan lý tất cả quân sự, càng phải làm tấm gương tốt, không để cho người bên dưới học theo, tránh làm bại hoại không khí trong quân.
Cho nên, đây không phải là vấn đề được hay không được, mà là vấn đề nguyên tắc.
Sau đó hắn liền bị Chu Nhan…
Vệ Mậu liền lĩnh quân tiếp đón, hai bên đối chọi gay gắt, nhưng cuối cùng y vẫn là đánh không lại nữ tướng của Chu thị, binh bại như núi đổ.
Thua đến không còn manh giáp, không thể đứng dậy nữa.
Tướng bại trận thì đâu còn có thể nói gì được nữa, vấn đề nguyên tắc cũng không còn là vấn đề nữa.
Ngày hôm sau, Vệ Mậu liền đi ra ngoài làm chứng minh hộ tịch cho Lục Bắc, tính mở cho hắn một tờ giấy thông hành tạm thời, để cho hắn phù hợp với quy củ ra vào quân doanh.
Về phần chứng minh hộ tịch của Lục Bắc, trước kia không hề có, nên Chu Nhan đã bổ sung giúp hắn, dứt khoát giải quyết, trực tiếp ghi hắn sống ở Tam Thanh phong Cửu Trúc sơn, giảm bớt đi một đống quy trình phức tạp.
Biết được Chu Nhan muốn về nhà mẹ đẻ, lại muốn để mình ở quân doanh đợi hơn nửa tháng, Lục Bắc vui vẻ đồng ý, kiếm kinh nghiệm cả một tháng rồi, hắn quả thật muốn đổi một cái hoàn cảnh khác để nghỉ ngơi một chút.
Trong trò chơi lúc trước, luyện đan là quá trình tự động, chỉ cần treo máy là được, hiện tại không giống, toàn bộ quá trình cần tự tay hành động, căn bản không thể so sánh.
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Lục Bắc nhịn không được cảm khái một chút, như này quá chân thật rồi. Nếu không phải có bảng giao diện thỉnh thoảng nhắc nhở hắn, hắn còn thật sự cho là mình đã xuyên tới một thế giới tiên hiệp thực tế rồi.
Vào giờ điểm danh buổi chiều, sau khi nỗ lực kiếm nốt một vạn kinh nghiệm, hắn liền đi tìm Lâm Bác Hải, xin nghỉ phép nửa tháng.
“Xảy ra chuyện gì, nếu bị ốm hay mệt mỏi thì cứ thoải mái nghỉ ngơi một chút?” Lâm Bác Hải nghe hắn nói liền lập tức ân cần hỏi han.
“Đúng là có chút mệt mỏi, thêm với biểu tỷ cũng muốn về nhà mẹ đẻ một khoảng thời gian, ta dứt khoát cũng muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Nửa tháng cũng có thể đi được vài chỗ đấy, hay là ta tìm mấy người con cháu của ta ở Đại Thắng quan này dắt ngươi đi dạo bốn phía?”
Lâm Bác Hải trêu nghẹo nói: “Ngươi chắc là biết Vân Thuỷ lâu chứ, mấy người trẻ tuổi các ngươi có thể đi tới đó chơi được, lão già ta lớn tuổi rồi, bây giờ cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút rồi thôi!”
“Ha ha ha…”x2
Lục Bắc hoài niệm cười lại một cái, cuộc nói chuyện quen thuộc này làm cho hắn nghĩ tới khoảng thời gian làm việc trước kia, mỗi tháng đều có hai ngày như vậy, tan làm liền hẹn nhau ra ngoài giải khuây một chút.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi?”
“Không được.”
Lục Bắc lắc đầu, sự chính trực trong người vào lúc nghìn cân treo sợi tóc đã kéo hắn lại, nhã nhặn từ chối nói: “Biểu tỷ sợ ta học cái xấu, kêu tỷ phu quản chế ta tương đối nghiêm, nửa tháng sau có thể đều phải ở quân doanh, sợ là đi ra ngoài cũng rất khó khăn.”
“Như vậy a…”
Lâm Bác Hải tiếc nuối nói, lại cùng Lục Bắc ước hẹn đổi thành hôm khác, sau khi kiểm tra xong số lượng thu hoạch hôm nay của đan phòng, liền dùng tốc độ nhanh nhất truyền động tĩnh của Lục Bắc ra ngoài.
Đã xảy ra chuyện rồi!
Xảy ra chuyện lớn rồi!
Mật thám phía trên phái xuống đang bắt đầu kết thúc công việc rồi, không chỉ truyền đạt thông điệp cuối cùng, còn liên hệ với quân đội canh giữ của Đại Thắng quan rồi. Đây là tiếu tấu muốn một lưới hốt trọn mẻ a.
Lâm Bác Hải bên này bắt đầu hoàng loạn rồi, truyền đạt xong tin tức liền đánh mấy cái vào mu bàn tay của mình, đánh tới cả bàn tay sưng đỏ lên.
“Cho ngươi không chịu thua kém! Cho ngươi nhịn không được! Ta làm sao…”
“Ta làm sao lại không quản được ngươi đây chứ!”
…
Vệ Mậu làm việc vô cùng nhanh chóng, không chút nào dây dưa dài dòng, sau khi làm xong giấy thông hành, nửa đêm liền phái thân binh trực tiếp đưa Lục Bắc vào quân doanh.
Đại Thắng huyện thuộc sự quản lý của Đông Tề huyện, đầu huyện, phương diện hành chính do quận trưởng quản lý, còn có một người Quận Uý phụ tá, quản lý toàn bộ quân sự, bao gồm cả quân sự của Đại Thắng quan.
Trừ cái này ra thì bên ngoài còn có một người Quận Giám, chuyên môn phụ trách giám sát đám người quận trường hành sự.
Nói cách khác, lãnh đạo phía trên Vệ Mậu cũng không ít, so sánh với những huyện uý ở thị trấn khác thì phương diện chỉ huy điều hành không tự do bằng.
Còn tốt một chút, quận uý chính là quản lý toàn bộ quân sự cả quân, công việc bận rộn, cho nên quyền hành quân đội trận doanh và trấn giữ cửa quan bên này Vệ Mậu toàn quyền quản lý.
Quận uý rộng rãi, nhưng Vệ Mậu cũng không thể một mình toàn quyền được, từ trước tới nay, y đều coi quân đội là mái nhà thứ hai của mình, không cần quận uý truyền lệnh, y cũng sẽ tự mình trấn thủ cửa quan này.
Liếc qua liền thấy đây là người hiểu chuyện, là một nhân tài làm quan.
Trở lại chuyện chính, hai gã thân binh nhận lệnh tới dẫn Lục Bắc đi tới phía đông quân doanh.
Lúc đi ngang qua võ đài, Lục Bắc còn thấy quân sĩ tập huấn ban đêm, mấy trăm người cởi trần chỉnh tề xếp theo đội hình, sau đó theo một tiếng hô lên bắt đầu hai bên vật lộn với nhau, liền cảm thấy một trận tràng…Không đúng, là một trận không khí tràn ngập bưu hãn đập thẳng vào mặt.
Từng quyền chạm tới thịt, mười phần lực lượng.
Là đánh thật.
Mỗi binh sĩ thật bại liền sẽ bị người khác kéo ra, phục dụng xong Uẩn Khí đan, Bổ Huyết đan lại tiếp tục vào trận, không ngừng tuần hoàn tới khi sức cùng lực kiệt.
“Khó trách đan phòng mỗi ngày đều phải vận chuyển lượng lớn đan dược tới quân doanh, số lượng tiêu hao thật sự không ít, nhưng là, mỗi ngày cũng chỉ có số lượng cố định ‘Chỉ Huyết đan’ đi, trong quân doanh sẽ không phải có người bị thương thiệt chứ?”