Lục Bắc không biết Cửu Trúc sơn có được tính là tân thủ thôn không, nhưng Lang Du huyện bên cạnh tám phần chính là một cái tân thủ thôn, Đại Thắng quan lại càng không phải nói, chính là một cái tân thủ thôn a.
Lục Bắc ở Cửu Trúc sơn không đụng phải nhiệm vụ, đã gặp qua mấy cái NPC, bao gồm cả Bạch Cẩm trong đó, nhưng đều là NPC ảnh hưởng tác động qua lại giống hắn, làm hắn nản lòng không thôi.
Đại Thắng quan lại là một cơ hội, nếu như tới đó vẫn không thể đạt được nhiệm vụ có kinh nghiệm thì hắn chỉ có thể…
Chỉ có thế chịu đựng nhẫn nại, chờ tới lúc Open Server.
Nếu như tất cả đều không được, hắn chỉ có thể cân nhắc đến việc tiến công cưa cẩm sư tỷ của mình, ôm chân phú bà để nàng đưa hắn theo a.
……
Đại Thắng quan nằm ở quận Đông Tê của Trữ Châu, thuộc quản lý của quận Đông Tề, đầu huyện có hẻm núi hiểm yếu che chở, lúc mới thành lập đất nước, Võ Chu tiên đế từng ở nơi này đại thắng quân địch, liền một mạch khai cương lãnh thổ tám trăm dặm về phía đông, một bút đạt xuống, sửa cửa khẩu này thành ‘Đại Thắng quan’.
Đồng dạng, dãy núi hiểm trở này cũng bởi vậy mà đổi tên thành Đại Thắng quan, huynh cũng đổi tên thành Đại Thắng huyện. Bởi vì ‘Đại Thắng quan’ vô cùng nổi danh, cho nên chung quanh đây cái gì cũng đều gọi là Đại Thắng quan.
Quận Đông Tề cùng quận Đông Dương là hai quận láng giềng, Đại Thắng quan cùng Lang Du huyện cách nhau hơn bốn trăm dặm, theo ý tứ của Bạch Cẩm, đi rất nhanh liền sẽ tới cho nên không cần chờ trời sáng, vội vàng dắt theo Lục Bắc lên đường.
Trước khi đi, nàng lại đi một chuyến tới Tứ Kinh phong, trước tiên đem Đinh Lỗi đè xuống đất đánh đập một chầu, sau đó lại sảng khoái bỏ tiền, trả gấp đôi giá cả lúc đầu, đề nghị gã trong vòng hai tháng hoàn thành việc tu sửa Vũ Hoá môn.
Đinh Lỗi: “. . .”
Gã một câu cũng không nói, hai tay gắt gao nắm chặt tờ ngân phiếu, gật đầu biểu thị có thể hoàn thành trong thời hạn.
Lục Bắc nhìn một màn này âm thầm gật đầu , đây chính là ma lực của tiền tài a, khi hắn vẫn còn là người chơi liền đã từng cảm nhận vấn đề này rất sâu sắc, đổi sang góc nhìn của NPC lại càng cảm thấy có đạo lý.
Trên bầu trời đêm, một thanh kiếm mang theo một đạo cầu vồng mở đường bay qua.
Bạch Cẩm vs Lục Bắc đứng trên một thanh kiếm dài ba mét, lao đi trong tiếng gió rít. Những cơn gió chung quanh đều bị mũi kiếm trực tiếp bổ ra, xung quanh lại có luồng khi mông lung vờn quanh, cho nên vòng quanh thanh kiếm bốn bề yên tĩnh, không hề bị gió quấy nhiễu.
Lục Bắc khoanh chân cố định, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng trước mắt, tầm nhìn từ chỗ eo nhỏ dần dần đi xuống, ngừng ngay ở khu vực vểnh lên bên dưới.
Bạch Cẩm: “. . .”
Bởi vì nàng là người tu hành cho nên cảm giác rất nhạy cảm, nàng đã sớm nhận ra ánh mắt ở phía sau lưng mình, nhưng suy nghĩ sư đệ nhà mình không giống như loại người là vô lễ, hẳn không phải là cố ý làm vậy, nên từ lúc bắt đầu cũng không nói gì.
Ai cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng mà về sau càng ngày sẽ càng phóng túng hơn.
Quả nhiên, vùng đất Cửu Trúc sơn này làm hại người không ít, đưa Lục Bắc rời khỏi đây sớm đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Một lát sau, Bạch Cẩm bị ánh mắt khoá chặt từ đằng sau nhìn đến phát cáu trong lòng, liền chau nhẹ lông mày xoay người lại, đúng lúc đang muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Lục Bắc đang đổ mồ hôi trán, hai con mắt gắt gao nhìn thẳng vào phía trước.
“Sư đệ, ngươi làm sao vậy?”
“Sợ độ cao.”
“. . .”
“Sợ độ cao! !”
“Ách. . .Ta bay nhanh một chút, lập tức sẽ tới ngay.”
. . .
Phía tây Đại Thắng quan.
Ở giữa những cây rừng bao quanh là rất nhiều tiểu viện ẩn hiện.
Lục Bắc sắc mặt tái nhợt đi theo sau lưng Bạch Cẩm, lúc mới hạ xuống hắn đã quyết đoán từ chối với cánh tay đầy thiện ý với ra của sư tỷ.
Đây là lần quật cường cuối cùng của hắn.
Đại Thắng quan là nơi đóng quân lớn nhất của Hoàng Cực Tông ở Trữ Châu, phòng ngự sâm nghiêm hơn Cửu Trúc sơn rất nhiều, Bạch Cẩm không muốn phát sinh sự tình rắc rối, từ sớm đã hạ kiếm xuống, dắt theo Lục Bắc đi bộ tới chỗ ở của bằng hữu mình.
Lục Bắc đối với việc này rất là ủng hộ, đi bộ rất là tốt, lão thiên gia đã ban cho nhân loại hai cái chân, chứ không phải là hai đôi cánh, mục đính chính là muốn nói cho mọi người, tốt nhất là nên chuyên tâm đi đường, đừng cả ngày nghĩ tới việc bay tới bay lui.
Hơn nữa lại vừa vặn có thời gian đầy đủ, tránh vừa tới cửa lớn nhà người ta, liền đem hết đồ vật trong bụng làm hậu lễ phun lên mặt đất.
Keng keng keng!
Bạch Cẩm ở trước cổng một dinh thự gõ vang cái vòng bằng đồng, không tới một khắc liền có một lão giả cầm theo đèn lồng tiến tới mở cửa.
“Bạch tiểu thư, phu nhân đang chờ ở trong sảnh, xin mời đi theo ta.”
“Làm phiền rồi.”
Bạch Cẩm gật đầu dẫn theo Lục Bắc tiến vào bên trong cánh cửa, nàng lúc này đã dùng lụa trắng che mặt, hoá trang thành bộ dáng tiêu chuẩn khi đi ra ngoài.
Đi bộ ngang qua tiền viện, Lục Bắc ở trong phòng khác liền nhìn thấy người bằng hữu mà Bạch Cẩm thường xuyên nhắc tới bên miệng.
Nhìn dung mạo bên ngoài mà nói thì là một người chừng ba mươi tuổi, là một mỹ phụ dáng người đẫy đà, khí chất cũng không tầm thường, nhưng mà so với Bạch Cẩm thì thiếu đi một phần tiên khí.
“Sư tỷ tốt của ta, tại sao ngươi. . .Lại tới rồi?”