“Lão Tứ, thương thế như thế nào?”
Chu Bột tìm được Phong Tứ ở một tiểu viện trong Đại Thắng quan, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt không ngừng ho khan của y, liền lấy thuốc trị thương đưa tới.
“Không sao, không chết được.”
Phong Tứ nhận thuốc xong có chút oán giận nói: “Lão đại, lần này ta bị nhị gia hại thật thảm, tiểu tử kia tu vi cao cường, ta xa xa không phải đối thủ của hắn a.”
Tình báo là từ Chu Bột, nhưng Phong Tứ không dám nói thẳng là do lão đại nhà mình, chỉ đành đổ oan ức lên người Chu Khuê.
Nhưng y không đổ sai, nguồn gốc tin tình báp đúng là từ Chu Khuê mà ra, đây đều là lỗi của gã.
Chu Bột có chút lúng túng, bán tin bán nghi nói: “Nhị đệ mặc dù bình thường làm việc không đáng tin cậy, nhưng cũng kinh doanh nhiều năm, nhãn lực khẳng định vẫn có, nhưng mà tiểu tự kia thật sự lợi hại như ngươi nói hả? Hay là do ngươi muốn chơi đùa một lát, không cẩn thận liền đị đánh bại?”
“Lão đại, ngươi xem bộ dáng của ta lúc này, giống như không cẩn thận bị đánh bại sao?”
Phong Tứ cười khổ nói: “Tiểu tử kia tu luyện đao pháp trong quân doanh, thành tựu đã rất cao, lại có cơ sở khí huyết hùng hậu, chỉ một đao liền chém ta lăn trên mặt đất. Hắn lần này thật sự không muốn náo sự tình lớn, bán cho nhị gia một cái mặt mũi, lại cho ta ăn đan dược, cái gì cũng không làm khó ta.”
Chu Bột gật đầu, sự tình trước mặt đối phương làm rất tốt, cũng là một nhân vật biết tiến thối.
Nếu như thế, kêu Chu Khuê mang theo chút lễ vật tới cửa, mọi người kết thành bằng hữu, ngược lại cũng là một chuyện tốt.
“Lão đại, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, về sau bảo nhị gia nhìn người chuẩn một chút, tiểu tử này tu vi không phải hạng bình thường như gã.”
Phong Tứ canh cánh trong lòng, còn bổ sung thêm: “Nếu như ta nhìn không lầm, chỉ riêng cảnh giới của một đao kia, thì tu vi của hắn cũng sẽ không thấp hơn lão đại.”
“Ta biết rồi.”
Chu Bột gật đầu, càng thêm vững tin ý nghĩ kết giao bằng hữu với người này.
“Còn có một việc…”
Phong Tứ ngượng ngùng cười một cái, sau đó cúi đầu nói: “Lão đại, ngươi nghe xong nhất định đừng tức giận.”
“Lão Tứ, với ngữ khí của ngươi bây giờ, ta rất khó tức giận.”
“Túi càn khôn của ta bị tiểu tử kia đoạt mất rồi, ngoại trừ vài món hàng hiếm, cả lệnh bài cũng ở bên trong.”
“…”
Chu Bột sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, một lúc lâu không nói câu nào.
Đăng Thiên môn thanh danh bất hảo, mặt dù không tới mức người người gọi đánh, những cũng là cái loại rất ít người nguyện làm bằng hữu.
Nguyên nhân chủ yếu…
Một khi liên quan tới phần mộ tổ tiên, tất cả mọi người đều rất khó tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện, một vấn đề rất thực tế, quỷ mới biết Đăng Thiên môn truyền thừa đời đời kiếp kiếp, mấy trăm năm sau không chừng đào chính phần mộ của mình lên cũng không phải không thể.
Còn có, một cái nghề đào mộ, vậy mà cũng kéo bè kết phái kiếm thêm hảo hữu, có còn xấu hổ hay không.
Người ở trong thế giới tu hành, luôn biểu hiện ra bộ mặt phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), nhưng ở phía sau thì luôn mắng nhiếc, sau đó nhanh chóng kêu gọi bằng hữu, rồi đi đến di tích Đăng Thiên môn từng xuất hiện đào bới tìm kiếm bọn họ mấy lần.
Tu tiên a, chính là có bộ dáng như vậy.
Đương nhiên, sắc mặt Chu Bột khó coi, không chỉ đơn giản là bởi vì thân phận của Phong Tứ bị bại lộ, mà còn có nguyên nhân khác trọng yếu hơn.
Thái Thú Chu Đình của quận Đông Tề, cùng Lâm Bá Hiền quản sự Hoàng cực công ở Đai Thắng quan cũng có tới lui riêng với Đăng Thiên môn.
Mỗi lần Chu Bột xuống đất hành sự, đào được đồ vật có phẩm cấp 3-6, bình thường sẽ trực tiếp xử lý, hoặc giao cho thương hội nhà mình xử lý, hàng cao cấp thì lại phải qua tay Chu Đình, rồi lại chuyển giao cho Lâm Bá Hiền xử lý.
Có tiền mọi người cùng kiếm, có công pháp mọi người cùng luyện, có pháp bảo mọi người cùng chia, trước giờ hợp tác đều vô cùng vui vẻ.
Hiện tại liền không vui vẻ rồi.
Việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của hai người này cũng không còn đẹp nữa.
Trực tiếp ảnh hưởng tới con đường làm quan!
“Thật sự quá tà môn rồi…”
Chu Bột mắng thầm không thôi, lần trước Chu Khuê ngộ nhận Lục Bắc thành mật thám, phải tự tay bỏ tiền ra lấy lòng, lần này lại đổi thành y, chướng mắt sự việc nhỏ mà trực tiếp bại lộ sự việc càng lớn hơn.
Hai huynh đệ bọn họ từ sau khi gặp phải Lục Bắc, đều không gặp được chuyện tốt.
Để cho Chu Bột oan uổng nhất là, y còn không quen biết Lục Bắc, trước mắt thì mặt còn chưa gặp qua, dựa vào cái gì mà y cũng dính đen đủi rồi?
“Đại ca, túi càn khôn của ta ở trên tay tiểu tử kia, khẳng định đã bị hắn nhìn thấy lệnh bài rồi, việc này…Ngươi đưa chủ ý, ta tất cả đều nghe theo ngươi.”
“…”
“Đại ca, ngươi nói chuyện đi a!”
“Nói cái rắm, ta về nhà lấy tiền.”
…