Xà Uyên quỷ mị lao tới gần bên cạnh Lục Bắc, giơ cánh tay phủ kín lân giáp với móng vuốt trực tiếp lao về phía nách sườn của hắn.
Nhìn tư thế hung tàn kia, giống như muốn móc hết tim gan tỳ phổi của Lục Bắc ra ngoài vậy.
Lục Bắc quét hai mắt nhìn qua, biểu cảm trầm ổn, kích hoạt kỹ năng ‘Ám Triều’, một tay cầm đao dùng sức ép xuống, tay kia biến thành nắm đấm, trực tiếp đánh tới phần ngực để lộ của Xà Uyên.
Tới a, cùng lắm lưỡng bại câu thương!
Lục Bắc hai mắt trừng lớn, hoàn toàn không thèm phòng ngự, nhưng ở trong mắt Xà Uyên lại thấy, đây chính là động tác đồng quy vu tận cuối cùng.
Những lần hộc máu lúc trước chắc chắn không thể làm giả, Xà Uyên tin tưởng Lục Bắc chỉ còn lưu lại một hơi cuối cùng này.
Chắc chắn không sai, ma tu đều có bộ dáng như vậy.
Về phần có thể tiếp nhận được một kích cuối cùng hay không, Xà Uyên tính toán một chút, sau khi yêu hóa lại dùng thêm nhu thuật hóa giải quyền thuật kia, lấy nhu thắng cương ít nhất cũng có thể làm giảm một nửa lực lượng đánh vào, kém nhất nàng cũng chỉ bị thương nặng.
Lấy tổn thương đổi lấy mạng của hắn, không thiệt.
Bành!
Hai âm thanh trầm đục đồng thời vang lên.
Xà Uyên nhìn chỗ móng vuốt xé rách quần áo, vậy mà chỉ vẻn vẹn lưu lại bốn vết trảo ở trên tỏa tử giáp.
Một quyền vừa rồi của Lục Bắc đánh thẳng vào ngực của nàng, trực tiếp làm xương ngực bị gẫy, dư lực khuyếch tán còn làm dãy núi phía sau bị vỡ, gợn sóng nổi lên bốn phía, làm cho toàn thân Xà Uyên run rẩy một cái, trái tim gần như ngừng đập mất vài cái.
Hết giờ, 5 giây kết thúc.
Xà Uyên cúi đầu ho ra máu, hai mắt rắn co rút lại thành một đường, thấy Lục Bắc rút đao chém tới phía nàng, chợt vung vẩy đuôi rắn quét về phía tên đàn ông cường tráng.
Tên đàn ông cường tráng trợn mắt nhìn qua, rất không tình nguyện bị cái đuôi của Xà Uyên đánh bay về phía Lục Bắc, làm gã phải lảo đảo tránh né một cái, lưỡi đao bởi thế mà cũng mất đi độ chính xác, chỉ vẻn vẹn lưu lại một vết cắt cực lớn ở trên đuôi rắn.
Chuyện gì xảy ra, tại sao hắn càng đánh càng giống như có tinh thần vậy?
Không phải sẽ chết sao?!
Xà Uyên hoảng sợ không thôi, thấp giọng kêu đau, thương thế tạm thời quá nặng không thể tái chiến, đành sử dụng chiến thuật tạm lãnh mũi nhọn, ném ra đạn khói rồi lắc eo nhỏ bỏ chạy.
Rõ ràng không có chân, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, chớp mắt liền lao ra tới chỗ cửa vào.
Lục Bắc lấy ra một thanh phi đao, ném tới hướng cửa vào, Xà Uyên nghe thấy tiếng gió phía sau, thần hình giống như không xương đong đưa, né tránh toàn bộ phi đao lao tới, vào một giây trước khi tiếng nổ vang lên, biến mất ở chỗ cửa ra.
“Hay cho một người đàn bà hung ác!”
Lục Bắc nhìn về phía cửa ra, sau đó xem xét bảng giao diện cá nhân, lượng HP đã khôi phục được một nửa, nhưng thuộc tính cơ bản thay đổi quá nhanh làm hắn có chút nương tay, tạm thời buông tha ý niệm thừa thắng xông lên.
“Ngươi...”
“Đây là công pháp gì, chẳng lễ là Phệ Hồn đoạt huyết thuật của Ma Môn?”
Tên đàn ông cường tráng nằm sấp trên mặt đất, thương thế của gã quá nặng, không còn cách nào đứng lên, ánh sáng trong mắt tối dần, thanh âm cũng dần nhỏ xuống.
Lục Bắc trầm mặc hai giây, thế giới trong mắt hắn càng ngày càng chân thật, hắn thật sự không muốn tự nhiên mà giết chóc, cho nên...
Hắn rất xoắn xuýt.
Tranh chấp giữa giết chóc cùng với kinh nghiệm, nên lựa chọn nhân tính cao thượng của con người hay là cái tôi thấp kém ở trong lòng, hai bên thật sự khó phân cao thấp. Đúng lúc này, một thanh âm hiện lên, hô lớn với Lục Bắc:
“Gã rất thống khổ sát sinh nhưng không hạ sinh, cho gã một cái chết thoải mái đi!”
Boang...! !
Một đao đảo qua, lấy đi một chút sinh cơ cuối cùng của tên đàn ông cường tráng.
Một mình giết 6 người, làm thương nặng một người, sử dụng thời gian chỉ 5 giây, Lục Bắc mang theo chiến tích huy hoàng trở về, đi tới bên ngoài Chu Bột, giơ tay lên mò xuống túi càn khôn của y.
“Lục lão đệ...”
Chu Bột kinh ngạc nhìn Lục Bắc hung hãn đại sát tứ phương, sau đó hồi phục tinh thần cười thảm nói: “Không thể tưởng tượng được, hai phe tranh giành, cuối cùng lại là ngươi cao minh đoạt đượt...Cũng được, tiểu hài tử 3 tuổi đã mua quan tài, ta cũng đã sớm chuẩn bị trước, chết trong tay ngươi so với...Ngao ô o ô o...”
“Ngươi thật lắm lời vô ích, muốn tìm chết thì tìm người khác, đừng làm ô uế tay của ta.”
Lục Bắc trực tiếp rót một lọ giải độc đan vào miệng Chu Bột, ngăn cản sự hối hận của y, sau đó lật người La Ban lại, đồng dạng thô bạo cho y ăn...Đầy một miệng giải độc đan.
“Thế nào, có thể giải độc không?”
“Độc tố bổn mệnh của yêu xà quá lợi hại, tạm thời giải không được.” Chu Bột nằm ngửa ra, mở Chi Huyết đan ra cắn, thoa vào vết thương ở sau lưng.
“Chỉ cần bảo vệ tính mạng là được, nàng chạy trốn quá nhanh, ta cũng không lấy được thuốc giải độc.” Lục Bắc nhún nhún vai, lúc trị thương cho La Ban thì phát hiện y trúng độc nghiêm trọng hơn nhiều so với Chu Bột, nghĩ thầm thật phiền phức.
“Ta đi xem túi càn khôn của bọn họ, không chừng sẽ có thuốc chữa đặc biệt, Bột ca, La đại ca hôn mê bất tỉnh, ta không biết trị trọng thương, đành để ngươi tới xem sao.”
“Không sao, để ta thử xem.”
Chu Bột lắc đầu biểu thị không sao, sau một lát liền nghi ngờ hỏi: “Lục lão đệ, ngươi là ma tu?”
Lục Bắc ở trong túi càn khôn của tên đàn ông cường tráng cầm ra một vài bí thuật yêu tu, vừa lật xem vừa giải thích: “Ánh mắt gì đó, ta là tu đường đường chính chính đạo tu, là một người tốt a.”
Tốc độ sờ túi càn khôn của người tốt so với ngươi kém xa a.
“A, ra là như vậy a...”
Chu Bột hơi đau đầu, gắng sức gãi gãi, sau đó nói sang chuyện khác: “Con mắt Lục lão đệ thật là sáng suốt, nhìn ra huynh đệ Liễu gia bán bạn cầu vinh, không ăn vào giải dược, nếu không chúng ta lần này thật sự chết chắc rồi.”
“Tất nhiên là như vậy rồi, hai lão tiểu tử kia lấm la lấm lét, ta vừa liếc nhìn liền thấy bọn họ trời sinh phản cốt, tin ai cũng không bao giờ tin bọn họ.”
Lục Bắc khiên tốn thừa nhận, lúc ấy hắn vội vã sử dụng đại chiêu mất máu, gấp gáp vung nắm đấm nện ở ngực của mình, không có thời gian ăn thuốc giải độc a.
Còn có, huynh đệ Liễu gia là cái quỷ gì, hắn ngay cả Chu Bột cũng đề phòng, càng không phải nói hai tên kia.