Thời gian về thăm nhà nửa tháng vừa qua, Chu Nhan lại trở về Vệ phủ, mang theo quà lớn quà nhỏ chất đầy hai xe ngựa cùng về.
Tay không về nhà mẹ đẻ, quay về nhà chồng liền có đại thu hoạch.
Nữ nhân này, vượng phu!
Có thể là bởi vì việc giấu diếm quỹ đen, Vệ Mậu trong lòng có quỷ, cho nên lần này không tăng ca ở quân doanh nữa, mà ở nhà phụng bồi Chu Nhan.
GIữa lão phu thê với nhau không có bao nhiêu xấu hổ, sau khi uống hai chén rượu vào bụng, Chu Nhan giơ tay lên đẩy ngã Vệ Mậu, quần áo lập tức rơi xuống, xử lý việc nên làm.
Sau khi xử lý xong, Chu Nhan dựa vào trong ngực Vệ Mậu, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực y nói: “Tiểu Bắc đâu, làm sao không nhìn thấy hắn, còn bên quân doanh thì sao?”
“Không sao, hắn ra ngoài chơi với Khuê thiếu gia rồi, không cần để ý hắn, tới giờ tý hắn sẽ tự về.” Vì hòa thuận giữa vợ chồng, Vệ Mậu vẫn là lựa chọn nói sự thật.
Hắn rất tán thưởng với phương diện tự chủ này của Lục Bắc, mặc dù kết giao một cái hồ bằng cẩu hữu, nhưng không lưu luyến nơi phong trần, mỗi đêm đến giờ tý liền trở về, ngày hôm sau bất luận có mưa gió hay bão táp đều đi tới đan phòng điểm danh.
“Khuê thiếu gia?”
Chu Nhan vẻ mặt nghi hoặc, nhất thời không nghĩ ra là ai.
Nàng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không nhớ được.
“Là bà con xa của ngươi, đại ca gã là Chu Bột, lúc ta tới Đại Thắng quan nhậm chức, gã từng tặng ngươi một ngàn lượng tiền son phấn.”
“Thì ra là gã, người tặng ta một ngàn lượng.”
Chu Nhan bừng tình đại ngộ, lại chợt biến sắc: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao tiểu Bắc lại quen biết với người như gã?”
“Quen biết trong đan phòng, mấy ngày trước Khuê thiếu gia tìm ngươi lôi kéo quan hệ, ngoài ý muốn đụng phải hắn, bởi vì đều là thân thích, thường xuyên qua lại một chút liền trở thành quen thuộc.” Vẫn là vì hòa thuận giữa vợ chồng, Vệ Mậu lựa chọn giấu giếm một vài chỗ.
“Cái gì?!”
Chu Nhan đột nhiên biến sắc: “Mấy ngày nay ngươi không kéo tiểu Bắc đến quân doanh, hắn vẫn như thường lệ đi tới đan phòng điểm danh?”
“Hắn vào trong quân danh 3 ngày, liền buồn chán không chịu được tìm ta phàn nàn, ta cực kỳ phiền não, chỉ đành đưa hắn về lại đan phòng.” Vì hòa thuận vợ chồng, Vệ Mậu lựa chọn nói dối có thiện ý.
“Xong rồi, xong rồi, họ Chu không có mấy người tốt, tiểu Bắc mà học xấu, ta làm sao ăn nói với sư tỷ đây?”
Chu Nhan một mực kêu không xong, liên tục dùng tay đập vào ngực Vệ Mậu, vẻ mặt khổ sở nói: “Đều tại ngươi, đều là lỗi của ngươi, ngươi tại sao lại yên tâm ném hắn một mình lưu lạc bên ngoài, hắn bị người lừa mất thì phải làm sao?”
Hắn, còn có thể bị người lừa gạt hả?
Hắn không gạt người đã phải cảm ơn trời đất rồi!
Chỉ sợ ngươi không biết, trong khoảng thời gian ngươi không có ở đây, vi phu chỉ cùng hắn phân chén canh liền lời bao nhiêu ngân phiếu đi.
“Phu nhân, ngươi nghĩ nhiều rồi, tiểu tử kia cũng không phải là người tốt lành gì, hắn làm bằng hữu với Khuê thiếu gia, không sợ gằn mực thì đen đâu!” Vì lương tâm...Chủ yếu là không bỏ qua lương tâm được, Vệ Mậu không nhịn được nữa đành vạch trần chân tướng.
“Ít nói lung tung, rõ ràng là con mắt của ngươi không tốt, không thuận mắt tiểu Bắc đơn thuần mới từ trên núi xuống, cho nên tìm một tên họ Chu để làm hư hắn.”
“Phu nhân, ngươi cũng họ...”
“Còn ngụy biện.”
Chu Nhan giận dữ, trở tay đẩy y xuống, trực tiếp leo lên phía trên ‘làm’ hắn...
...
Ngày hôm sau, ngay lúc Lục Bắc chuẩn bị ra ngoài liền bị Chu Nhan sắc mặt hồng hào ngăn lại. Nàng mang tới cho hắn một tin tức, có liên quan tới Bạch Cầm cùng Lăng Tiêu Kiếm Tông.
“Bạch sư tỷ bị cấm túc rồi, trong 3 năm không thể tự mình rời khỏi Lăng Tiêu Kiếm Tông?”
Bạch Cầm bị hạn chế xuất hành, mặc dù ngoài ý muốn nhưng cũng hợp tình hợp lý, Lục Bắc ngược lại không kinh ngạc việc này lắm, nhưng 3 năm quả thực có chút quá dài, với cả con số 3 năm này cũng có chút ý vị không rõ, giống như là biểu thị không ai mãi mãi yếu đuối vậy, 3 năm sau có thể lên núi đoạt lại sư tỷ.
“Đúng là đã bị cấm, nhưng lại không nhất định là 3 năm.”
Chu Nhan nói: “Sư tỷ nhờ người truyền lời cho ta, nói bên phía sư phụ đang đối phó chưởng môn, nhiều nhất 3 tháng là nàng sẽ lại được tự do, bảo ngươi siêu năng tu hành, không được lãng phí thời gian.”
“Ta biết rồi.”
Lục Bắc cau mày gật đầu, vừa định xoay người rời đi lại bị Chu Nhan ngăn lại.
“Đừng vội, ta còn chưa có nói xong đâu!”