Ngươi trong nghề vừa ra tay liền biết có phải cao thủ hay không.
Lục Bắc vừa cầm thanh đao vào tay, khí thế cả người trong nháy mắt liền biến đổi, từ một tiểu bạch kiếm chuyện gì cũng không quan tâm, bỗng chốc biến thành một thanh cương đao sắc bén, sát cơ lạnh thấu xương từ đâu kéo tới, làm cho Phong Tứ sợ hãi không thôi.
Không tốt, trúng kế rồi.
Tiểu tử này đó giờ giả heo ăn thịt hổ, giả vờ mình không hề hiểu công phu quyền cước.
Phong Tứ tuyệt đối không tin là Lục Bắc có chênh lệch nghiêm trọng giữa hai thứ này như vậy, tinh thông đao pháp nhưng quyền cước lại phổ thông. Một môn tinh thông, mọi môn đều thông, võ công chính là như vậy, dù có cao thấp không đều, nhưng cũng sẽ không có chuyện cách biệt một trời một vực.
Như vậy mọi chuyện liền rất rõ ràng, chỉ có một loại khả năng.
Phong Tứ hít sâu một hơi, giống như đã nhìn thấy hết tất cả chân tướng sự thật, Lục Bắc chỉ giả vờ võ nghệ nông cạn.
Đáng hận, tu vi người này bình thường thì cũng thôi đi, tu vi đã cao mà tâm cơ lại thâm trầm như vậy.
Phong Tứ nhận phải đả kích lớn, hiệp 2 còn chưa bắt đầu, đã không tự chủ làm khí thế của mình yếu đi một bậc.
Bên kia, Lục Bắc hừ lạnh một tiếng, phát động kỹ năng ‘Huyết Nộ’, trói buộc mục tiêu cùng kích hoạt thành công kỹ năng, lập tức giảm xuống toàn bộ thuộc tính của Phong Tứ.
Khí thế áp bách ập đến, giống như một toà núi cao và hiểm trở đột nhiên từ dưới đất mọc lên, cao không thể chạm, làm người ta vừa nhìn đã khiếp sợ.
Phong Tứ sắc mặt trắng nhợt, sự khiếp sợ với Lục Bắc chợt tăng vọt, tay chân nhất thời vô lực không tự chủ được trở lên mềm nhũn ra, gã tâm thần hoảng hốt, thầm nghĩ nơi đây không thích hợp ở lâu, nhất định phải nhanh chóng thoát ra.
Đáng tiếc, ý niệm vừa hiện ra trong đầu đều thì cũng đã muộn rồi.
Hàn quang từ xa đập tới trước mặt, Phong Tứ vội vàng giơ đoản đao lên chống đỡ, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, liền bị một cỗ lực lượng lớn hất tung, bay ngược ra sau rồi đập vào trên vách tường.
« Ám Triều Lv3 »
« Trảm Trận Đao Pháp Lv5 »
Lại thêm « Huyết Nộ » giảm toàn bộ thuộc tính của đối phương, Lục Bắc đánh một chiêu liền làm Phong Tứ bị thương nặng, hoàn thành trận chiến đầu tiên trên ý nghĩa của chính mình.
[ Ngươi đánh bại Phong Tứ, nhận được 2000 điểm kinh nghiệm, đạt được thắng lợi trận đầu, dựa trên đẳng cấp của đối thủ, được tăng thêm 20000 điểm kinh nghiệm ]
“Gia hoả này vậy mà có giá trị hai vạn hai kinh nghiệm?”
Lục Bắc thu hồi bách luyện đao, đi nhanh tới góc tường chỗ Phong Tứ ngã xuống, ở trên lưỡi của bách luyện đao đã bị đánh vỡ thành một lỗ thủng, thiệt hại vô cùng lớn, hai vạn kinh nghiệm không đủ để bù đắp, hắn muốn kiếm tra túi càn khôn của Phong Tứ một chút, nhìn xem còn vật gì có giá trị không.
Túi càn không thuộc về trang bị không gian cấp thấp, chỉ cần có tu vi trong người là có thể mở ra, nhưng cũng không phải tuyệt đối, có một số cao nhân hoài cổ, ưa thích biến túi không gian của mình thành bộ dáng của túi càn khôn.
Túi càn khôn liền tăng lên một đẳng cấp, chỉ có bản thân mới có thể mở ra.
Dựa trên thực lực mà nói, Phong Tứ vẫn còn đang lăn lộn ở đây liền không phải là cao nhân gì đó rồi.
“Khục khục…”
Phong Tứ cầm đoản đao, miễn cưỡng dựa vào vách tường ngồi xuống, gã cúi đầu nhìn qua, quần áo đầy máu, tựa như một con sói cô độc bị thương, lại vô cùng kiêu ngạo, vô cùng bi tráng, vô cùng…
Phanh!
Đấm thẳng, thu tay.
Con sói đơn độc trợn trắng mắt ngã xuống, Lục Bắc lấy túi càn khôn từ trong ngực Phong Tứ, sau khi nhìn lướt qua, lại lấy ra các loại thuốc trị thương 'Bổ Huyết Đan' và 'Uẩn Khí Đan' nhét vào trong miệng Phong Tứ.
Một lát sau, Phong Tứ từ từ tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, không hiểu tại sao đối phương lại giúp đỡ mình.
“Không đánh nhau không quen biết, ta biết rõ ngươi cũng không muốn làm gì ta cả, về sau chúng ta chính là bằng hữu rồi.” Lục Bắc vươn tay tới, đang muốn cưỡng ép kết giao một cái bằng hữu, nhưng thấy trên tay Phong Tứ đều là máu, liền hiện vẻ mặt ghét bỏ thu tay về.
Phong Tứ: “…”
“Chuyển lời cho Khuê thiếu gia, ta không có ý tứ gì khác, thật sự muốn kết giao bằng hữu cùng với gã, ta hy vọng cánh cửa của Chu gia có thể rộng mở vào lần bái phỏng tiếp theo của ta.”
Lục Bắc đứng dậy phủi mông, vẫy tay với xa phu đang do dự không biết nên vào hay không ở phía ngoài hẻm, trước khi đi nói một câu cuối cùng: “Để biểu hiện thành ý, chuyện hôm nay ta sẽ không báo quan, tránh Thái Thú đại nhân biết được, sẽ lại quát mắng Khuê thiếu gia một trận.”
Xe ngựa chạy khỏi ngõ hẻm, Phong Tứ nhe răng trợn mắt bò ra khỏi đống đổ nát, sờ sờ vào túi càn khôn trong ngực, dự định lấy thuốc trị thương ra trị liệu.
Vừa sờ một cái, sắc mặt liền lập tức trầm xuống.
Hỏng rồi, lệnh bài không còn!
…