Mục lục
Tu Tiên Chính Là Như Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ta thường nói: Mối tình Thanh mai trúc mã sẽ làm biết bao người phải đau khổ một thời gian dài.

Mặc Bất Tư có tư cách là tiểu sư đệ, lại có hào quang trên người, được tăng max BUFF, vậy mà không thể có được sư tỷ, thật sự quá là thất bại rồi.

Tài liệu giảng dạy phản diện từ trên trời rơi xuống +1.

Lục Bắc thầm trách trong lòng, sư phụ tiện nghi thật sự là hành sự thất bại.

Nếu năm đó tăng thêm một chút lực lượng, đánh bại sư huynh, đoạt đi chức chưởng mỗn cùng với sư tỷ, thì hiện tại hắn kế thừa cũng không phải là 'Nhân kiệt địa linh' Vũ Hoá Môn, mà là Lăng Tiêu Kiếm Tông rồi.

Lục Bắc đối với tình hình của Lăng Tiêu Kiếm Tông bây giờ hoàn toàn là không biết gì cả, có bao nhiêu người, rộng lớn bao nhiêu, bao nhiêu sư tỷ xinh đẹp, bao nhiêu sư huynh vì vậy ngày đêm mất ngủ, nhưng hắn tin tưởng môn phái như Vũ Hoá Môn, phóng tầm mắt ra thiện hạ liền có vô số.

Trông coi cái sơn môn này, so với đi Lăng Tiêu Kiếm Tông tăng kinh nghiệm thực sự kém quá xa rồi.

Quả thật, hiện tại hắn cũng chỉ có thể ôm đùi Bạch Cầm để vượt qua thời kỳ tân thủ, nhưng sau phải này làm như thế nào a, cũng không thể để Bạch Cầm nuôi hắn cả một đời đi!

Nghĩ tới điều này, Lục Bắc không thể không nghĩ tới việc lấy sư tỷ, nghe ý tứ của Bạch Cầm, Mặc Bất Tư từng có hành động vĩ đại là đánh trọng thương chưởng môn sư huynh, trước tiên mặc kệ lão là vô ý hay là cố ý, ít nhất ở trên thực lực, tiểu sư đệ như lão liền mạnh hơn chưởng môn sư huynh đi.

Vậy thì vấn đề là gì, dưới tình huống áp chế toàn diện như vậy, Mặc Bất Tư tại sao lại không dành được sư tỷ?

"Không đúng, bề ngoài hình như cũng không hẳn là thua đi."

Lục Bắc híp hai mắt lại, phát hiện có chỗ nào đó không đúng, Mặc Bất Tư nhiều năm chưa về Lăng Tiêu Kiếm Tông, lại có thể đưa tin một cái gọi Bạch Cầm tới, mà Bạch Cầm đối với di ngôn của Mặc Bất Tư cũng rất là chờ mong, giống như là để bàn giao gì đó cho vị chưởng môn phu nhân không muốn lộ tên kia.

Quả nhiên, là một mối quan hệ không hề phức tạp a.

"Lục sư đệ, ngươi nói thua cái gì cơ?" Thấy Lục Bắc giống như đang có điều suy nghĩ, Bạch Cầm liền hỏi.

"Không có gì, ta chỉ nói lung tung mà thôi, người cô đơn lâu ngày sẽ thường xuyên như vậy, mong bạch sư tỷ thứ lỗi." Lục Bắc nói cho qua, sau đó lại hỏi: "Lăng Tiêu Kiếm Tông nằm ở đâu sư tỷ, khổ cực Bạch sư tỷ đã đường xa tới rồi."

"Lăng Tiêu Kiếm Tông nằm ở Nhạc Châu, phía đông của Trữ Châu, kéo dài khắp 7 quận...."

Bạch Cầm thấy Lục Bắc không còn hỏi tới sự tình bát quái lúc xưa giữa ba vị trưởng bối nữa liền hơi có vẻ thất vọng, sau đó đơn giản phổ cập kiến thức về tông môn cũ Lăng Tiêu Kiếm Tông của Mặc Bất Tư.

"Thì ra là Nhạc Châu."

Lục Bắc liên tục gật đầu, hắn đối với Lăng Tiêu Kiếm Tông hoàn toàn không biết gì cả, nhưng đối với Nhạc Châu lại từng nghe qua.

Nhạc Châu nằm ở cuối phía đông của lãnh thổ nước Võ Chu, giáp ranh với nước láng giềng, lúc quốc chiến nổ ra ở phiên bản 2.0, Nhạc Châu liền đứng mũi chịu sào, là một trong những địa điểm giao chiến trọng yếu, các môn phái tu tiên ở nơi đó 10 không còn một, các tu si người thì chết người thì bỏ trốn.

Đợi tới phiên bản 3.0, các linh mạch trên núi ở Nhạc Sơn liền bị các công hội như một cơn lũ cuốn qua chiếm đoạt, những NPC tu sĩ duy nhất còn xót lại đều bị đóng gói chăn nệm đuổi ra ngoài.

Từ đó, Nhạc Châu loạn hay không loạn đều do người chơi định đoạt.

Thời điểm Lục Bắc thay cấp trên nhà mình làm nhiệm vụ, chính là bắt đầu từ phiên bản 3.0, mặc dù nghe qua đại danh của Nhạc Châu, nhưng bởi vì sợ hãi sự hung ác bên trong đó, cho nên chỉ ở xa mà nhìn chứ chưa bao giờ tới gần đó chơi đùa.

Đến bây giờ, Lục Bắc có thể đại khái hiểu được tình hình vận mệnh của Lăng Tiêu Kiếm Tông rồi, không phải bị phá hủy do chiến quốc, cũng sẽ bị người chơi chen lấn mất, cho nên hắn từ phiên bản 3.0 bắt đầu online liền chưa từng nghe qua cái tên Lăng Tiêu Kiếm Tông cũng không có gì lạ.

Nói xong chuyện của Lăng Tiêu Kiếm Tông, Bạch Cầm muốn giới thiệu một chút Nhạc Châu, nhưng thấy Lục Bắc không có hứng thú, liền dứt khoát không nói nhiều nữa.

Lục Bắc chưa nói tới chuyện đi Lăng Tiêu Kiếm Tông, Bạch Cầm cũng không nhắc tới chuyện đưa hộp tro cốt của Mặc Bất Tư trở về, loại chuyện này hai người bọn họ cũng không quản được, còn phải xem ý tứ của chưởng môn.

Cân nhắc đến việc chưởng môn sư bá từng bị Mặc Bất Tư đánh trọng thương, lại nghĩ tới việc phu nhân nhà mình và Mặc Bất Tư bao nhiêu năm vẫn tư vương không dứt, chưởng môn có lẽ sẽ mỉm cười biểu thị không trách chuyện cũ, sau đó bí mật phái ngươi vứt bỏ tro cốt của Mặc Bất Tư.

Và rất có khả năng, ngươi làm việc đó có thể chính là bản thân hắn.

"Lục sư đệ, Mạc sư thúc có để lại di vật nào không?"

"Có một cái túi càn khôn, bên trong là con ấn chưởng môn của Vũ Hoá Môn, nhưng ta mở không được." Lục Bắc không chút nào giấu giếm lấy ra túi càn khôn ra nói.

Cân nhắc tình huống trước mắt, Bạch Cầm cùng chưởng môn phu nhân đều là người đứng về phía hắn, đều là người một nhà, có thể tin tưởng được.

Bạch Cầm gật đầu, tiếp nhận túi càn khôn sau đó lấy con ấn chưởng môn cùng khế đất ra. Ấn chưởng môn là một tấm lệnh bài phong cách cổ xưa vừa một lòng bàn tay, phía trước khắc hai chữ 'Vũ Hóa', phía sau là hình vẽ một con phi cầm, nhìn qua không có gì lạ, cũng không có gì đặc sắc đáng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK