Mục lục
Tu Tiên Chính Là Như Vậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão đại, rút nước khẳng định là không thể được rồi, trước không nói tới chúng ta không có bổn sự này, coi như có làm được, cũng không biết phải làm tới ngày tháng năm nào, chúng ta đợi không được.”

“Hạ sách cũng không được, bà nương kia lúc trước đã thử rồi, chết không ít người, quá nguy hiểm.”

“Trung sách nghe còn có thể khả thi, nếu như ả ta bằng lòng xung phong, để chúng ta ở lại bên ngoài phá trận, thì chọn trung sách.”

Huynh đệ Liễu gia phân tích một phen, đưa câu trả lời thuyết phục cho Chu Bột.

“Ngươi giải thích thật sự rất có đạo lý.”

Chu Bột trợn trắng mắt một cái, nghe nói chuyện một buổi giống như là chưa nghe vậy.

Y còn nghĩ nhiều người nhiều biện pháp, hai huynh đệ sẽ có thể đưa ra ý kiến hợp lý, kết quả nói cả buổi cũng không khác gì chưa nói!

Y tất nhiên biết trung sách là lựa chọn tốt nhất, nhưng làm sao để Xà Uyên bằng lòng tự đưa mình vào trong nơi nguy hiểm, để bọn họ ở bên ngoài phá trận sao?

Làm sao có khả năng!

Người ngốc cũng biết, trong trận nguy hiểm khó lường, nếu như tiến vào, cũng giống như là lão già chuẩn bị vào quan tài vậy, mạng nhỏ cũng sẽ lập tức không giữ được bao lâu nữa.

“Chu thống lĩnh, thương lượng xong rồi chứ?” Xà Uyên thúc giục hỏi.

“Thương lượng xong rồi.”

Chu Bột tức giận nói: “Chọn trung sách, các ngươi tiến vào chịu chết, chúng ta ở bên ngoài phá trận, thu hoạch mỗi bên chia một nửa.”

“Như vậy, mấy mạng người chúng ta đành giao cho Chu thống lĩnh rồi.” Xà Uyên trầm giọng nói.

“Chuyện này là thật sao Xà tỷ?!”

“Tất nhiên là thật.”

“Đợi chút...Đợt ta suy nghĩ lại một chút.”

Chu Bột nghe xong liền sửng sốt. Y chỉ âm dương quái khí một chút, đơn giản chỉ muốn châm chọc Xà Uyên một trận, tuyệt đối không ngờ đối phương vậy mà đồng ý.

Như vậy làm y ngược lại lâm vào tiến thối lưỡng nan.

Quân tử không nhịn được việc nhỏ, đạo lý này y hiểu, Xà Uyên tất nhiên cũng hiểu, ả đáp ứng dứt khoát như vậy, nhất định là có chỗ dựa.

Y nếu như bởi vì lo sợ mà nhất thời lùi lại, chỉ sợ chuyến đi đến cung điện dưới đất này trở thành lãng phí, rút đao tiến vào thì có khả năng sẽ mò được một phần chỗ tốt, nếu không đã mất mặt lại mất luôn đồ bên trong, tuyệt đối không được.

Nhưng nếu như đổi thành chính mình đi vào...

Lỡ như Xà Uyên lấy lui làm tiến, chỉ là cố ý lừa y, y đổi giọng đáp ứng chẳng phải sẽ rơi vào quỷ kế của đối phương sao!

Không ổn, sự tình làm áo cưới cho người mặc hắn tuyệt đối không bao giờ làm.

Cùng nhau đi vào?

Càng không được!

“Chu thống lĩnh, đã suy nghĩ kỹ càng chưa?”

Xà Uyên dí dỏm nói, ả càng ung dung thong thả, Chu Bột lại càng không biết lựa chọn như thế nào.

“Lão đại.”

Lúc này, Liễu Hùng của Liễu gia kéo ống tay áo của Chu Bột lại sau đó cho y một ánh mắt.

Đại ca, bà nương này sâu không lường được, huynh đệ chúng ta giúp ngươi!

Dưới ánh mắt giao lưu, Chu Bột liền hiểu, trái tim liền nảy sinh ra một chủ ý: “Xà tỷ, chuyến này đã nói là hai bên cùng hợp tác, không thể chỉ cho người của ngươi đi mạo hiểm, bên ta cũng sẽ phụ trách một chút sức lực.”

“Chu thống lĩnh muốn cùng vào trận với ta?”

“Ta cũng muốn, nhưng ta còn phải lưu lại phá trận.”

Chu Bột khó xử lắc đầu, chỉ vào Liễu Hùng và Liễu Mãnh nói: “Hai vị huynh đệ này của ta đi theo Xà tỷ vào trận, Xà tỷ cũng lưu lại hai người cùng ta đi.”

“Chu thống lĩnh quả thật là tính toán cẩn thận.”

Xà Uyên cười nhạt, giơ tay lên chỉ vào hai người trong đội ngũ của mình: “Phì Long, Bàn Hổ, hai ngươi các ngươi lưu lại quan sát Chu thống lĩnh, cần thận chút, nếu như động tác của y mà chậm một chút, vậy thì mạng của ta cũng không còn nữa.”

Bên trong đội ngũ, hai người cao gầy đi ra, ngoài chân tay dài ra thì khuôn mặt đều thuộc về những người bình thường không có gì đặc sắc.

Thật sự là khuôn mặt của quần chúng không có gì đặc sắc.

Hai bên đổi trao đổi thành viên thành công, Xà Uyên hít sâu một hơi, kêu người đàn ông cường tráng mở đường dẫn đầu, sau đó theo thứ tự đi vào bên trong sương mù. Huynh đệ Liễu gia cũng không dám ở lâu, dưới ánh mắt bảo trọng của Chu Bột, cùng lúc tan biến vào bên trong sương mù.

Đợi cả đám người biến mất không thấy gì nữa, Chu Bột mới phất tay lấy ra một cái bút Lang Nha, vừa quan sát sương mù thay đổi, vừa múa bút trên mặt đất tính toán 8 phương hướng của cánh cửa.

Sương mù biến ảo không thể tìm ra vết tích, tầng tầng sát cơ bên trong nhưng lại không hề nhìn thấy một đường sống, qua mấy hơi thở, Chu Bột bởi vì tu vi tiêu hao kịch liệt, mồ hôi không ngừng xuất hiện trên đầu.

“Ma tu quả nhiên tà môn, ta nghiên cứu Kỳ môn trận pháp nhiều năm, không dám nói dòm ngó được trận pháp trên phiên hạ, nhưng cũng đã sớm thuần thục trận đạo trong lòng, cũng chưa từng thấy qua trận pháp nào không giảng đạo lý như trận này, này...Này không hợp lý a!”

Chu Bột kinh hãi nói: “Là do trận pháp ngàn năm trước vượt xa hôm nay, hay là do trận đạo của ta quá thô thiển, không thể nhận ra được trận ý của cửa này?”

Nói xong, hắn liền không phục, lập tức tập trung toàn bộ chú ý vào việc tính toán phá trận.

Đột nhiên, hay mắt La Ban trừng lên, giơ tay cầm lấy chuôi đao dưới đất, tiến lên một bước ngăn cản trước người Chu Bột.

Lục Bắc cũng là dựng đứng hết cả lông tơ lên, rút ra Ô kim Trực Đao đề phòng, nhưng vẫn cảm giác thấy mấy đạo ánh mắt lạnh như băng nhìn vào, khí lạnh thấu xương bám chặt vào trên người, giống như bước một chân vào quỷ môn quan vậy, tùy thời sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.

Hắn cẩn thận lùi ra phía sau, đi tới dựa lưng với La Ban, hai mắt nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không thấy gì cả.

“Trước, sau, phải, trái?”

“Đều không có, khẳng định không có.”

“Ta cũng thấy thế, ta phụ trách bên trên, ngươi đề phòng bên dưới.”

“Được.”

Hai người nhanh chóng trao đổi, bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đánh tới, La Ban giơ tay nắm lấy cổ áo Chu Bột, kéo y từ dưới mặt đất nhấc lên.

Cử động của hai người bị Phì Long cùng Bàn Hổ nhìn thấy, theo bản năng cho rằng đồng minh phản bội, rút binh khí ra, nổi giận đùng đùng lao tới.

Đúng lúc này, trong không trung chấn động không ngừng, một lưỡi đao vô hình sắc bén từ phía sau đánh tới, xuyên qua lồng ngực của Phì Long, máu tươi lập tức bắn tung tóe khắp nơi.

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt, làm Bàn Hổ vô cùng sợ hãi, vội vàng hoảng sợ chạy về phía La Ban, nhưng bị lực lượng vô hình từ hư không ngăn chặn, kéo vèo một cái bay lên không trung.

Công kích xuyên tường mà tới.

Ảo trận!

Lục Bắc và La Ban hít sâu một hơi, cho rằng mình ở ngoài trận là an toàn nhất, nhưng chưa từng nghĩ, bản thân sớm đã ở trong trận mà không biết.

Hai người nhảy lui về phía sau, cùng lúc lao vào bên trong sương mù.

Lập tức, cảnh sắc phía trước thay đổi, thông đạo bằng đá tan biến, thay vào đó là một hạng động rộng lớn hơn 100m, trên đỉnh đầu là một đầu cự chú từ trong giấc ngủ tỉnh lại, lộ ra răng nanh hướng về những con mồi ngon mới tới.

Đây là một con nhện lớn đang treo ngược, to tới mấy trượng, cặp mắt âm u chớp động, lưng màu đen, có một khuôn mặt hình người màu vàng vô cùng nổi bật.

Không giống với những con nhện mà Lục Bắc đã biết, con nhện lớn này ăn thịt không uống nước canh, có khí thế chiến đấu kinh người, bây giờ còn đang ngậm một nửa thi thể, nhai nuốt răng rắc.

Tiếng nhai nuốt làm cho da đầu người ta run lên, cờ rốp cờ rốp giòn tan, cũng không biết đấy là Phì Long hay là Bàn Hổ.

Con nhện vừa ăn uống, vừa chậm rãi bò tới phía ba người Lục Bắc.

La Ban giơ tay lên cầm ra 4 chuôi phi đao kích xạ ném về phía nó, đinh đinh đang đang đụng vào trên người nhện lớn, ánh lửa hiện lên, toàn thân nó vậy mà không có một chút vết thương, ngược lại những tảng đá treo ngược xung quanh bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, chấn động lung lay toàn bộ sơn động.

“Đây là Phật Diện Kim Thân...Tri Chu? !”

Chu Bột một mực ngẩn người lúc này lấy lại tinh thần, sau đó kinh ngạc hô lên.

Thân thể La Ban cũng run lên, giống như đã nghe qua hung danh của con nhện này, nắm chắc cổ áo của Chu Bột, không nói hai lời lập tức quay người bỏ chạy.

Cùng lúc đó, Lục Bắc đã chạy ra xa hơn 50 thước rồi.

[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Tiêu diệt Tri Chu Phật Diện Kim Thân, ban thưởng tùy theo mức độ cống hiến ]

Nhiệm vụ phụ tuyến mong chờ cuối cùng đã đến, nhưng Lục Bắc lại không vui vẻ chút nào, vừa quan sát hiện trường bùng nổ một trận, thêm cả danh hào vang dội của con nhện này, hắn liền biết nơi này không thích hợp ở lâu.

Ba mươi sáu kể, tẩu vi thượng sách, hắn cũng không muốn giống như Phì Long và Bàn Hổ, ba ngày sau được chui ra theo đường đại tiện của con nhện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK