Phạm sai lầm thì phải bị phạt, muốn đánh người phải chuẩn bị tâm lý bị đánh.
Đừng nói cái gì mà tình thế bất đắc dĩ, hắn chỉ biết chính mình là người bị tập kích, với tư cách người bị hại, hắn phải dùng thái độ của chính mình để báo đáp lại, tránh về sau lại bị người khác khi dễ.
Phanh! Phanh! Phanh!
Sau khi đánh thêm 3 quyền, Lục Bắc buông tha tên lưu manh lão đại, xoa xoa máu trên nắm đấm vào quần áp trên người gã nói: “Hỏi ngươi vấn đề cuối cùng, nói cho rõ ràng, ta đại nhân độ lượng, có thể bỏ qua không truy cứu chuyện các ngươi đánh ta.”
“Thiếu hiệp cao thượng.”
Lưu manh lão đại vội vàng gật đầu, cố gượng ra một nụ cười, kéo cả vết thương trên mặt xuống, nhìn trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Nhưng mà…”
Lục Bắc híp hai mắt lại: “Nói thẳng trước, đại biểu ca ta là Huyện Úy Đại Thắng quan, y là loại người lòng dạ độc ác, thích nhất là chém đầu người làm bóng đá, nếu biết có ai khi dễ ta…Các ngươi mười cái đầu có thể đều sẽ bị y đá.”
“Không dám, ta có gì nói đấy, nhất định đừng kinh động Huyện Úy đại nhân.”
“Phong Tứ ca là ai, người ở đâu, các ngươi gặp nhau ở chỗ nào?” Lục Bắc ép hỏi.
“Kẻ hèn này chính là Phong Tứ.”
Bên ngoài hẻm truyền tới một thanh âm, một thân anh cao gầy cùng lúc đi vào, lưu manh lão đại thấy thế không dám đối mặt cùng đối phương, sau khi bị Lục Bắc buông ra, liền lập tức mang theo đám tiểu đệ vừa lăn vừa bò bỏ chạy.
Lục Bắc cũng không quản mấy tên chó săn này, cau mày nói: “Bị người báo tên còn dám hiện thân, phía sau khẳng định có người, Chu Khuê phái ngươi tới đi?”
Người trước mắt vóc dáng cao gầy, làn da ngăm đen, cước bộ trầm ổn, hẳn không phải người bình thường, hắn trong lòng có chút không nắm chắc với tên này cho lắm.
Vẫn là do có quá ít điểm kinh nghiệm!
“Không phải.”
Phong Tứ lắc đầu, trực tiếp nói: “Ta tuy tằng cũng quen biết Khuê thiếu gia, nhưng hắn chưa bao giờ sai khiến ta cái gì, giáo huấn ngươi chỉ là vì thay y xả giận mà thôi.”
“Rảnh rỗi sinh nông nổi sao? Ngươi rất rảnh rỗi?”
“Có thể nói như vậy.”
Phong Tứ cũng không phản bác, tiếp tục nói: “Khuê thiếu gia ra tay hào phóng, làm bằng hữu cực kỳ có thành ý, đợi ta hoàn thành việc này, y chắc chắn sẽ không bạc đãi ta.”
“Có đạo lý, nhưng ta không tin, nhất định là y sai khiến ngươi.”
“Tin hay không tuỳ ngươi.”
Hai mắt Phong Tứ loé lên hào quang, nhanh chóng lao tới trước người Lục Bắc, năm ngón tay lập tức biến thành móng vuốt đập tới bờ vai của hắn.
Lục Bắc theo bản năng trùn vai xuống, lách mình né tránh ra ngoài ba bước.
Phong Tứ khẽ hô lên một tiếng ngạc nhiên, hai móng vuốt giơ lên, xé gió lao theo, vuốt ảnh trùng điệp không một kẽ hở bao phủ toàn bộ quanh người Lục Bắc.
Lục Bắc chỉ cảm thấy một trời vuốt ảnh đánh tới, đường lui bốn phía đều bị bịt kín, chỉ có thể dùng hay tay che lên trên đầu.
Ngay lúc hắn nghĩ thầm gặp phải cường định, chuẩn bị dùng hơn 10 vạn kinh nghiệm tồn kho còn lại dùng hết, liền nhìn thấy bản giao diện tin tức nhảy ra ngoài.
Không nhiều lắm, chỉ là mười mấy tin.
[ Ngươi gặp phải công kích, sau khi đánh giá và trừ đi trị số phòng ngự, sinh mệnh-1]
[ Ngươi gặp phải công kích, sau khi đánh giá và trừ đi trị số phòng ngự, sinh mệnh-1]
[ Ngươi gặp phải …
Trị số sinh mệnh: 536/550
Lục Bắc: (?_?)
Đây là?
Thì ra là một môn võ chỉ có vẻ ngoài nhưng thực chất không dùng được!
Như ăn được một viên thuốc an thần, Lục Bắc thu hồi vẻ kinh hoàng, chợt giậm chân tiến lên, một tay che lấy khuôn mặt anh tuấn, một tay nắm lại đấm thẳng tới giữa mặt Phong Tứ.
Bành!
Một phát trúng đích.
Phong Tứ che mũi liên tục lùi ra phía sau, máu tươi lập tức từ trong khe hở tràn ra, hai mắt mơ hồ chảy ra nước mắt, không thể tưởng tượng được nhìn con mồi của mình.
Không đúng nha, không phải đã nói trước là chỉ có một xíu tu vi thôi sao, làm sao lại thành ra như thế này?
Lục Bắc bên này chịu đánh là do thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu, sau khi xác nhận Phong Tứ không có lợi hại như mình nghĩ, BUFF ức hiếp kẻ yếu lập tức léo lên trong mắt, khí thế lập tức bạo phát, vọt nhanh một cái tới trước mặt Phong Tứ, liên tục vung quyền đánh cho đối phương kêu thảm không thôi.
Công thủ thay đổi, bây giờ đến lượt Phong Tứ đau khổ ngăn cản, mấy lần muốn ngăn cản quyền cước của Lục Bắc, đều bị những quyền cước không có quy tắc của hắn đánh cho đau khổ không thôi.
Đây là thuộc tính thắng lợi của việc tấn công nhanh.
Liên tục bị trúng vài cú trọng kích, Phong Tứ một miệng khó chịu, nhân lúc nắm được sơ hở trong công kích của Lục Bắc, liền sử dụng chiêu mãnh hộ cuộn mình lăn ra, lấy phương thức này kéo dài khoảng cách.
Sau khi đứng dậy, Phong Tứ thở hồng hộc, nhìn thấy Lục Bắc vẫn khí định thần nhàn, dáng vẻ giống như chưa từng ẩu đả qua, quyết lấy một thanh đoản đao từ trong túi càn khôn ra.
Gã lạnh giọng uy hiếp nói: “Tiểu tử, công phu quyền cước của ngươi không tệ. Nhưng Phong Tứ gia ta lang bạc giang hồ cũng không phải dựa vào nắm đấm, mà là thanh khoái đao này.”
“Thật khéo, ta cũng thế.” Lục Bắc cười hắc hắc, cũng lấy thanh bách luyện đao từ trong túi càn khôn ra nhắm vào Phong Tứ.
Thanh đao hành quang léo sáng, so với đoản đao trong tay Phong Tứ thì dài hơn cả một đoạn.
Phong Tứ: “…”
Không hợp lý!
Rất không hợp lý!