Trên bàn cơm, Xà Uyên híp mắt ăn rau, tâm tình thật tốt, nhìn qua cả người bỗng trở nên đẹp hơn rất nhiều. Đối ngược với vẻ tươi sáng rực rỡ này, là Lục Bắc đang ủ rũ ngồi bên cạnh, cả người giống như đang sống sờ sờ bị rút mất linh hồn vậy, bóng lưng cũng mờ đi không ít. Hộc Uyên thì không hiểu những thứ này, vẫn đang rất vui vẻ ăn cơm. Vệ Dư bưng chén nhỏ lên, mượn cơ hội này để liếc trộm Xà Uyên, vẻ diễm lệ sáng ngời lúc này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.