Trở lại chuyện chính, bài post này luôn bị lục lại ở một khoảng thời gian rất dài, bài viết này đăng vào phiên bản 1.0, nhưng tới phiên bản 3.0 vẫn có thể nhìn thấy.
Được Vệ Mậu nhắc nhở, Lục Bắc lập tức vào trong thư phòng tìm bản đồ của Trữ Châu, rất nhanh liền xác định được đại khái vài khu vực.
Tạm thời thì server còn chưa mở, không phải nói phiên bản 3.0, phiên bản 1.0 còn đang chưa biết khi nào có, hắn liền suy nghĩ thiên tài địa bảo là thuộc về người có đức, những phần mộ...Không, những bảo vật này nên để hắn tới lấy.
Cân nhắc đến thực lực trước mắt của mình, Lục Bắc không dám mạo hiểm, trong đầu cũng không có ý niệm tìm người hợp tác. Trước tiên thân cận gần gũi với huynh đệ Chu gia một chút, chờ thời cơ chín muồi sẽ tìm mấy NPC pháo hôi cùng nhau thăm dò.
Tốt nhất là nhờ sự trợ giúp của huynh đệ Chu gia, dẫn hắn gia nhập Đăng Thiên môn, sau đó dựa vào tư chất của hắn đi học mấy kỹ năng xem phong thủy và kỹ năng phá trận cùng đoạt bảo thì lại càng thêm ổn thỏa rồi.
“Lục lão đệ, ngươi thật sự không chê danh tiếng xấu của Đăng Thiên môn?”
“Danh tiếng xấu? Có ý gì, là những cái thành kiến kia sao?”
Lục Bắc kinh ngạc lắc đầu nói: “Thế gian vốn không có đúng sai, cho nên đúng sai cũng không sao cả, đây chỉ đơn giản là lập trường khác biệt mà thôi. Những người khác cảm thấy toàn bộ những chuyện của Đăng Thiên môn làm là chuyện xấu, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới ý nghĩa tồn tại của Đăng Thiên môn từ trước tới giờ.”
“Câu này là thật?”
“Đương nhiên.”
Lục Bắc chậm rãi nói tiếp: “Di tích là một nơi tốt, danh môn chính phái ngoài miệng luôn xem thường, nhưng luôn bí mật đánh đấm tranh giành tàn nhẫn.”
Những lời này không phải nói bậy, nguyên nhân gây ra quốc chiến ở phiên bản 2.0 là do Hoàng Cực tông phát hiện một di tích xuất hiện ở ngoại cảnh Võ Chu, lập tức nảy sinh xung đột với quốc gia đối địch, nhưng lại bị đối phương xâm lấn luôn cả biên giới.
“Đăng Thiên môn thanh danh rất xấu, nhưng nguyên nhân là do thám hiểm di tích không được sự đông ý của bọn họ, hơn nữa một số đệ tử làm việc quả thật không tốt, vừa thấy mộ phần liền nói đây là di tích, cho nên mới bị mấy đại môn phái bắt lấy chỗ yếu, dùng ngòi bút làm vũ khí, thanh danh mà còn tốt được nữa thì gặp quỷ rồi...”
“Ách, con người ta có sao nói vậy, 2 vị nghe xong đừng mất hứng, có chút phần mộ quả thật không nên động, sẽ làm hỏng phẩm chất con người.”
“Lục lão đệ nói cực kỳ đúng, huynh đệ chúng ta cũng cảm thấy như vậy, ngươi cứ nói tiếp đi.”
“Còn có, lùi một vạn bước mà nói, những bảo vật được giấu bên trong di tích, mấy trăm năm, mấy nghìn năm không được thấy mặt trời, bảo vật liền bị che phủ sau cùng là mục nát hòa vào trong đất vàng, quả thực quá lãng phí rồi.”
Lục Bắc vô cùng đau đớn nói: “Những bảo bối được các tiền bối cao nhân dốc lòng tạo ra, sau đó liền bị chôn dưới mặt đất không thể phóng đại uy vang của mình, mỗi lần nghĩ tới việc này, ta liền thấy lo lắng, nghĩ tới những tiền bối kia ở dưới cửu tuyền mà biết được việc này, hẳn cũng sẽ tiếc hận không thôi.”
“Quá đúng rồi.”
Chu Bột vỗ tay kêu hay, nâng chén uống một cái, không khí trên bàn rượu lập tức sôi nổi lên.
Chu Khuê thì không, không khí trong đó không hề có gã.
Chu Khuê từ trước tới nay đều cảm thấy đào mộ quá thiếu đạo đức, không nên quấy nhiễu những tiền bối an nghỉ đã lâu. Bảo vật bị che phủ gì đó hoàn toàn là lừa gạt, suy cho cùng, người ta mà thật sự cảm thấy tiếc nuối, ngay từ đầu đã không chôn công pháp cùng với bảo vật xuống dưới mặt đất.
Sự tình quá thiếu đạo đức không thể làm, muốn sống thoải mái, muốn có thể ăn đêm, thiếu chút đạo đức liền còn tạm được, ví dụ như việc vận chuyển hàng nhái kiếm chênh lệch giá.
Thế nhưng Chu Bột mỗi lần thu được đồ vật đều do thương hội nhà mình thu vào, đại bá Chu Đình cũng được không ít lợi ích, gã cũng được hưởng chút xíu, cho nên trước giờ đều không dám nói lung tung trước mặt đại bá cùng đại ca.
“Lục lão đệ, ngươi đã có ý, ta cũng không giấu diếm nữa, ta sẽ bảo đảm, tiến cử ngươi gia nhập Đăng Thiên môn, ý ngươi như thế nào?”
“Bột ca thật nghĩa khí, tiểu đệ cảm động rơi cả nước mắt, không biết lấy gì báo đáp, đành...”
Lục Bắc nói nửa ngày, cũng không nói là muốn làm gì, nâng chén một ngụm uống xuống.
Cái gì cũng không cần nói, đều nằm ở trong rượu hết rồi.
Khách và chủ đều vui mừng, Lục Bắc tiễn hai người huynh đệ ra tới ngoài cửa, sau mấy lần khoát tay lưu luyến mới rời đi.
Trên xe ngựa, Chu Khuê thở dài: “Đại ca, vừa xong với những gì chúng ta nói không giống nhau a, tiểu tử kia là sao quả tạ với chúng ta, ngươi không đẩy hắn ra ngoài thì thôi, tại sao còn kéo hắn nhập bọn chung với chúng ta?”
“Đăng Thiên môn thanh danh bất hảo, ta cũng không để ý, nhưng đại bá thì không thể có liên quan gì, kéo hắn gia nhập Đăng Thiên môn, còn sợ hắn dội nước bẩn lên người chính mình sao?” Chu Bột cười nói.
“Thì ra là như thế, nhưng...”
Chu Khuê nhướng mày: “Ta vẫn cảm thấy tiểu tử không hề có lòng tốt, ngươi nếu như xuống mộ cùng hắn, nhất định phải cẩn thận một chút.”
“Yên tâm, hắn mới bao tuổi, có thể luyện một thân đao pháp tốt, lại còn có thể so hiểu biết dưới mộ với ta sao?”
Chu Bột vừa nghĩ tới đây liền vui vẻ: “Đến lúc đó sống hay chết là do ta nói, hắn nếu dám tự cho mình thông minh, thì cũng chỉ là mang quan tài nhảy sông tự vẫn, tự tìm đường chết mà thôi.”
“Cũng đúng.”