Bàng Diệu Tùng tức đến sắc mặt xanh mét, hai mắt như đao sắc ghim lên trên người Lục Bắc, nhưng Lục Bắc ỷ vào da mặt dày, thản nhiên đón nhận ánh mắt này, còn giơ tay lên làm tư thế mời. Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, một thân ảnh giống như cột điện nhảy lên lôi đài. Râu tóc hoang dã như các lão già, vóc người to như con gấu, trên nắm tay thậm chí còn có thể cho người đứng lên trên được. "Các hạ là?" "Hám Nhạc môn, Đỗ Kinh Lam."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.