Lục Bắc biểu hiện không thể hiểu nổi, Mạc Bất Tu truyền chức chưởng môn Vũ Hóa môn cho hắn, theo lý thuyết, giao diện tài phú hiện giờ ít nhất sẽ có một tờ khế đất, trận danh cũng sẽ phải thay đổi mới đúng.
"Lẽ nào bởi vì nội tâm của ta kháng cự, cho nên mặc dù ta kế thừa di sản của lão, nhưng cũng không có hoàn toàn kế thừa?"
Không rõ ràng cho lắm nên Lục Bắc ngược lại đi nghiên cứu giao diện nhân vật, lác đác mấy hàng, bỏ qua mấy hàng đánh giá sau cùng, trong lòng cũng đã nắm chắc được đại khái.
Đầu tiên, phương diện thuộc tính cùng với người chơi không kém quá nhiều, nói thằng ra là, hầu như có thể tiếp nhận toàn bộ thuộc tính của trò chơi.
Trang bị lắp ráp cùng công pháp tu luyện tiêu chuẩn tạm thời không đề cập tới, sức mạnh quyết định lực công kích căn bản, tốc độ quyết định di chuyển căn bản, né tránh, tinh thầnh cùng sức bền quyết định tu vi cùng sinh mệnh, tỉ lệ cũng là 1:10.
Đương nhiên trong này có một chút tình tiết, ví dụ như tinh thần sẽ ảnh hưởng ý chí, phán đoán, ngộ tính. Sức bền sẽ ảnh hưởng phòng ngự, thể lực, còn có ảnh hưởng của công pháp với nhau.
Về phần mị lực, vẻ đẹp không giống nhau, ảnh hưởng tới NPC cũng sẽ khác nhau, ở trận doanh bên trong cũng sẽ có tác dụng cực lớn.
Đương nhiên, nếu như đẹp tới mức kinh thiên động địa, đẹp tới mức cho mọi người xem nhẹ tất cả nhân tố khác, đem dung nhàn thành mị lực, Lục Bắc cũng không thể nói gì hơn.
Lại nói một chút về may mắn, cái đồ chơi này Lục Bắc liền nhìn qua là hiểu. Ví dụ đơn giản nhất, đồng dạng một cái tài khoản, đồng dạng làm một cái nhiệm vụ, rõ ràng cái gì cũng tương tự, nhưng xắc xuất hắn rơi ra trang bị lại cơn hơn.
Điều này nói rõ cái gì?
Cấp trên của hắn là người Châu Phi?
Một mặt thì đúng là như vậy, còn một mặt khác, có thể rơi ra trang bị gì, cuối cùng đều sẽ thuộc về hệ thống.
Xem xong 233333 thuộc tính, Lục Bắc quét mắt nhìn qua level, kinh nghiệm, tu vi, không phải bắt đầu từ số không không có gì lạ, quản trị viên đã giải thích qua, Cửu Châu Thế Giới linh khí sung túc, chỉ cần biết thở, chỉ sợ là heo, sống lâu rồi cũng sẽ có tu vi.
Vận khí tốt, còn có thể mở ra linh trí biến thành yêu quái.
Nhưng có một điểm, có tu vi là tu vi, nhưng chỉ là hiện tượng linh khí lắng đọng trong cơ thể, cũng không có hệ thống tu luyện chân chính, con heo có tu vi cũng vẻn vẹn là vị giác càng ngon hơn mà thôi.
Điều này giải thích vì sao Lục Bắc lại có tu vi, lại không có biện pháp mở ra túi càn khôn, trước mắt so sánh hắn với heo, khả năng vị giác còn hơi không bằng.
"Chức nghiệp chính tạm thời không có, cần có một người dẫn đường, không có gì bất ngờ xảy ra, người này chính là sư tỷ."
Một lát sao, Lục Bắc mở to mắt, tiện tay rút lên một cọng cỏ đuôi chó ngậm lên miêng: "Cũng không biết chức nghiệp của sư tỷ là gì, Lăng Tiêu Kiếm Tông, nghe thì là đạo tu, nhưng mà cũng không nhất định, rất nhiều ma tu cũng biết luyện kiếm.....Ồ. cỏ này mùi vị không tệ, đây là bởi vì có linh khí sao?"
...
Tới buổi trưa, mặt trời hừng hực lên cao, gió núi mát lạnh kèm theo một chút khô nóng.
Chỉ số sinh mệnh của Lục Bắc có chỗ khôi phục nhờ liên tục nhai cỏ đuôi chó, cảm thán đại thế giới thật sự không thiếu cái lạ, có linh khí liền có thể muốn làm gì thì làm. Bởi vì không biết rõ sư tỷ lúc nào đến, càng không biết đối phương có phải tới luôn không, hắn quyết định thừa dịp sắc trời còn sớm, thử xuống núi một lần.
Có được hay không không quan trọng, dò xét đường đi cũng được rồi.
Vừa mới bước tới vị trí của cửa lớn tiền viện, rừng thông đón khách, chim rừng đột nhiên kêu, Lục Bắc nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng gió, liền quay đầu nhìn lại.
Trong tầm mắt, là một nữ tử với một thân váy trắng, eo buộc một sợi dây màu lam nhạt, tóc đen rủ xuống tới tận eo, cũng không hề đeo một trang sức gì, vẻn vẹn chỉ buộc một dải lụa trắng.
Nàng có một làn da trắng nõn, dung nhan xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo như là tranh vẽ.
Hồ Ly Tinh? Đến nhanh như vậy sao?
Lục Bắc nhương mày, lùi về sau nửa bước.
Sự thật trước măt, về đạo lý, muột tử trước mặt này so với hắn còn trẻ hơn, nếu như vị này chính là Bạch sư tỷ hơn 30 năm trước đạt được đệ tử vinh quang đứng đầu của Lăng Tiêu Kiếm Tông như trong miệng của Mạc Bất Tu, vậy......
Việc tu tiên này, hắn nhất định phải tu rồi!
Ai tới cũng không quan trọng!
Nhìn ra sự đề phòng của Lục Bắc, nữ tử thoáng thu liễm thần sắc lạnh lùng, tự giới thiệu nói: "Bạch Cẩm nhận được tin tức của Mạc sư thúc đưa đến, chính là sư đệ trước mặt?"
"Thì ra là sư tỷ, sư tỷ thật trắng, ta là Lục Bắc."
"Cái gì?"
"Ta là nói...Chào Bạch sư tỷ, ta là Lục Bắc."
Đơn giản trao đổi vài câu, xác nhận đối diện là sư tỷ nhà mình chứ không phài hồ ly tinh, Lục Bắc lúng túng lắc đầu, rõ ràng tự thân trải nghiệm qua Cửu Châu Thế Giới có linh khí có thể muốn làm gì thì làm, hắn vẫn là không thể thoát khỏi được những ấn tượng cũ.
Xem ra muốn nhanh chóng thích ứng, vẫn cần một đoạn thời gian.
Trong phòng, Bạch Cẩm nhìn hộp gỗ trên bàn lâm vào trâm mặc, sau một hồi mới nói: "Lục sư đệ, Mạc sư thúc đưa tin vội vàng, lão còn có di ngôn gì bảo ngươi chuyển cho ta không?"
"Sư...lão nhân gia nói, việc tu hành sau này của ta phải làm phiền sư tỷ."
Lục Bắc suy nghĩ một chút, rồi cứ như thế nói.
"Còn có việc gì khác không?"
"Việc khác?"
Lục Bắc mặt không đổi sắc, trong lòng thầm nghĩ không thể không đề phòng người khác, chuyển đề tài nói: "Lão nhân gia người đi cũng quá nhanh, ngay cả câu 'Vi sư truyền công lực suốt đời cho ngươi' cũng không kịp nói ra khỏi miệng, thật sự không còn việc nào nữa."
Bạch Cẩm im lặng không nói, tính tình Lục Bắc so với nàng tưởng tượng nhanh nhẹn hơn không ít, một đường tu hành sợ rằng so với người bên ngoài khó hơn rất nhiều, còn có Mạc Bất Tu...
"Lục sư đệ, ngươi nói đúng sự thật cho ta biết, Mạc sư thúc lão sau cùng....Có phải hay không nói tới sư phụ ta?"
"? ? ?"
Nhìn vẻ đẹp thực sự của Bạch Cẩm, một chuỗi dấu hỏi hiện lên trên đầu Lục Bắc, thăm dò nói: "Lão nhân gia người quả thật đề cập tới Lăng Tiêu Kiếm Tông, nhưng chỉ nói một câu, nếu như năm đó không làm sư huynh của lão bị thương nặng, trước khi chết lão khẳng định trở về nhìn một cái."
"Thì ra là thế, có nhắc tới." Bạch Cẩm gật đầu, sau đấy lại lắc đầu.
"Bạch sư tỷ, ta có một câu không biết có nên hỏi hay không." Nghĩ tới một loại khả năng, Lục Bắc lúc này thấy áp lực rất lớn.
"Nói."
Sư tỷ 30 năm trước chính là đệ tử đứng đầu của Lăng Tiêu Kiếm Tông, vậy bây giờ ngươi....bao nhiêu tuổi rồi, tu hành đã bao nhiêu năm?
Thật ra Lục Bắc rất muốn hỏi câu này, nhưng cân nhắc đến tình nghĩa sư tỷ sư đệ ở giữa, chủ yếu là có tổn hại với thân thể của hắn, quyết đoán áp lại trong lòng, cẩn thận nói: "Bạch sư tỷ, vị chưởng môn bị thương kia. không phải là tôn sư của ngươi chứ?"
"Không, đó là chưởng môn sư bá, cùng Mạc sư thúc có chút hiểu lầm."
Bạch Cẩm nghiêng đầu nói: "Về phần sư phụ ta...Nàng là chưởng môn phu nhân."
Lục Bắc: "..."
Đã hiểu, quan hệ không phải là phức tạp.
Mặt khác, có cái tầng quan hệ này, kế hoạch đi Lăng Tiêu Kiếm Tông để tăng kinh nghiệm của hắn là không thể đùa giỡn được.