“Ngày thường 3-5 năm cũng không thấy ngươi tới một lần, mấy ngày nay lại ngược lại, còn chịu khó tới hơn cả người nhà của ta, ta vừa mới tiễn ngươi đi, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, ngươi vậy mà lại tới rồi.”
Mỹ phụ bên miệng trêu chọc vài tiếng, rồi chuyển đôi mắt mỹ miều đến trên người Lục Bắc, ánh mắt lập tức loé sáng nói: “Nếu như đoán không nhầm, vị này chính là Lục sư đệ rồi a?”
“Lục Bắc, gặp qua Chu sư tỷ.” Lục Bắc lễ phép nói.
Bạch Cầm trước khi hạ xuống đất đã nói qua với hắn thân phận liên quan tới vị mỹ phụ này, nàng tên Chu Nhan, là vợ của Huyền Úy Vệ Mậu, từng bái sư học nghệ ở Lăng Tiêu Kiếm Tông, đồng môn cùng xuất sư với Bạch Cầm, cũng là đệ tử của vị chưởng môn phu nhân kia.
Khác nhau ở chỗ, Bạch Cầm là đệ tử nhập thất, tu luyện chân truyền của Lăng Tiêu Kiếm Tông, Chu Nhan lại chỉ là đệ tử ngoại môn, sau khi kết thúc 10 năm học nghệ liền về nhà kết hôn.
Trong tên Chu Nhan cũng có một chữ Chu của hoàng gia Chu thị Võ Chu, nhưng nàng không vào Hoàng Cực Tông tu hành, mà lại chọn đến Lăng Tiêu Kiếm Tông tu luyện một chút cũng là ý tứ trưởng bối trong nhà.
Võ Chu thành lâp đất nước cũng đã 800 năm, hoàng tử hoàng tôn thật sự quá nhiều rồi.
Cánh rừng lớn rồi, chim chóc gì cũng có cả.
Nhưng nhiều người, cánh rừng cũng không có, chim chóc gì cũng không còn nữa.
Hoàng tử hoàng tôn trong Chu thị có vô số hạng người dã tâm bừng bừng, mưa toán kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, một số người thì là đang nằm mơ, nhưng có một chút thật sự có vốn liếng để vật lộn.
Những người không có tư cách cũng không dám mơ xa, chủ động rời khỏi trung tâm tranh đoạt quyền lực, tránh đi mạch nước ngầm đang rất mãnh liệt này.
Lâu ngày về sau bên trong Chu thị liền có một quy tắc ngầm bất thành văn, con cháu đời sau phàm là những người bỏ qua chữ lót trong gia phả, sẽ bị coi là bỏ qua ân huệ của tổ tiên, từ đấy về sau, sẽ không bị thu vào gia phải của Chu thị nữa.
“Đồng phụng thụ vĩnh , quang minh chính đại, bồi sĩ học tôn, văn hằng thắng sung.
Lập định anh chí, tuấn lương hậu khải, niệm cần hiếu thuận, treo biển kế xa.
Sĩ kiệt thuần công, quý thiện như tùng, tu pháp kính huấn, bang cùng kiếp đựng.
Thơ lễ mẫn sùng, gia thành úc kim, đạo trước dục duy , ân trạch hưng thịnh.”
Chữ lót trên gia phả Chu thị như bên trên, còn tình hình của Chu Nhan thì dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra, nàng không phải một chữ không dính, mà căn bản bên trong không có chữ lót, bái sư Lăng Tiêu Kiếm Tông mà không phải Hoàng Cực Tông cũng đã nói rõ hết cả.
Đương nhiên là bỏ qua thì là bỏ qua, nhưng mà huyết mạch Chu thị vẫn là rửa không sạch được. Đừng nhìn Chu Nhan mặc dù đã lập gia đình rồi, cũng không phải xuất thân Hoàng Cực Tông, nhưng nàng vẫn dựa vào dòng họ của mình ở Hoàng Cực Tông để đảm nhiệm một chức vụ ở Đại Thắng quan.
Theo lời của nàng mà nói thì, ở đâu rảnh rỗi cũng đều là rảnh rỗi, không bằng tìm một chức quan nhàn hạ có thể lĩnh lương qua ngày, ngày lễ ngày tết có chút tiền mua son phấn cho mình và con gái.
Thuận tiện nhắc tới thì con gái nàng cũng bái sư vào Lăng Tiêu Kiếm Tông, sư phụ nàng cũng chính là Bạch Cầm.
Chu Nhan cùng Bạch Cầm có quan hệ thân mật nhiều năm, không hề chứa bất cứ toan tính gì ở giữa hai người cả, Bạch Cầm vì sự việc của Lục Bắc mà bôn ba, nơi đầu tiên tới cũng là Đại Thắng quan để tìm Chu Nhan giúp đỡ.
“Gặp qua Lục sư đệ, sư để quả là có một khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp, chậc chậc. . .Sư đệ ngươi ngồi xuống, đừng khách khí, cứ coi như đây là nhà mình nha.”
Chu Nhan quay quanh Lục Bắc 2 vòng, trong miệng luôn có tiếng chậc chậc, sau đấy nắm lấy cổ tay của Bạch Cầm kéo sang một bên, nhỏ giọng thì thầm vào tai nhau.
Hai nàng xì xào bàn tán, Lục Bắc tò mò lén nghe xem một chút, nhưng chỉ nghe được ba từ khoá mấu chốt.
Mạc sư thúc, chưởng môn, sư phụ.
Thấy Bạch Cầm càng nói càng hăng, thỉnh thoảng lại cười trộm hai tiếng, Lục Bắc cảm thấy hình ảnh sư tỷ tương phản trước sau thật là sâu sắc mãnh liệt, ban đầu còn tưởng là một tiên tử phiêu nhiên trên trời, chưa từng nghĩa tới, ở những phương diện khác lại không hiểu làm sao lại thành như này.
Không nghĩ tới sư tỷ vậy mà lại là người như vậy.
Được rồi, mọi người cứ tiếp tục duy trì a!
Có sở thích cũng là chuyện tốt, thích bát quái nói nhiều một chút cũng không có gì không ổn, so với một sư tỷ không hề ăn khói lửa nhân gian, Lục Bắc cảm thấy sư tỷ trước mắt này thân thiết hơn nhiều.
Nhiều chuyện bát quái không chỉ khiến người ta vui vẻ, còn có thể làm tăng tiến quan hệ giữa hai người, là thành tín căn bản giữa người và người, càng là cầu thang tiến bộ của văn minh nhân loại…
Chu Nhan nói chuyện bát quái càng ngày càng hăng máu, sau khi cùng Bạch Cầm trao đổi bổ sung cốt truyện vẫn chưa thấy thoả mãn, quyết định dắt Bạch Cầm vào một gian phòng để cùng hảo sư tỷ trò chuyện suốt đêm.
Lục Bắc thì đi theo người hầu vào phòng trọ cho khách, Bạch Cầm suy nghĩ một chút, cảm thấy hôm nay ở lại một đêm, sáng mai lập tức lên đường cũng không trì hoãn mất bao nhiêu thời gian, liền vui vẻ tiếp nhận lời mời của Chu Nhan, ở tại Vệ phủ một đêm.
Về phần nam chủ nhân của Vệ gia là Vệ Mậu, công việc bề bộn cả đêm không về, tới tận giữa trưa ngày thứ hai Lục Bắc mới gặp được y.
. . .