Ban đêm, núi rừng yên tĩnh, tô điểm thêm vẻ đẹp của những ngôi sao dày đặc trên trời.
Lục Bắc đứng dậy vận động một chút thân thể cứng ngắc của mình, thấy Bạch Cầm vẫn chưa về, liền từ trong túi lấy ra cây đốt lửa, rồi ở phía trước viện góp nhặt một ít củi khô cỏ khô, nhóm thành một đóng lửa để sưởi ấm và chiếu sáng.
Ăn màn thầu và thực phẩm chín vào bụng, Lục Bắc nhớ tới cái hộp nhỏ le loi trơ trọi bên cạnh mình, vội vàng đặt 3 cái bánh bao lên trước bàn thờ, tránh nửa đêm MBT lại hiển linh tìm hắn phàn nàn chuyện hiếu kính Sư Trưởng.
Sau khi ăn no bụng, Lục Bắc lại cho thêm củi vào đóng lửa, thêm hai khoả Khải Linh đan vào bụng, lần nữa nhắm mắt bắt đầu tĩnh toạ.
Chốc lát sau, một tiếng xột xoạt ở đâu đó vang lên, Lục Bắc liền nhíu mày, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xống.
Hắn mặc dù không hề mở mắt, nhưng hắn có thể tưởng tượng, nếu như không nhầm thì chung quanh khắp nơi đều là người.
“Đêm dài vắng người, điều sợ hãi nhất chính là tự mình doạ chính mình, đừng suy nghĩ quá nhiều, có trận pháp của sư tỷ ở đây, nhất định sẽ không có vấn đề gì cả.” Lục Bắc hít sâu một hơi, chậm rãi mở to mắt, mượn ánh lửa để nhìn rõ tình huống trên bàn thờ.
Màn thầu không còn nữa.
“Không vấn đề gì cả, hộp tro cốt vẫn còn.”
Lục Bắc vẻ mặt không chút thay đổi, giơ tay lên lấy hai cái bánh bao tự an ủi bản thân mình. Bởi vì càng không muốn nghĩ sẽ lại càng nghĩ, cho nên hắn nhận định rằng phía sau mình chắc chắn có người.
Ừm, hy vọng là một người.
Đúng lúc này, bên cạnh góc tường sáng lên hai đạo ánh sáng âm u màu xanh, lúc sáng lúc tối, một luồng lãnh ý không rõ đột nhiên hiện lên sau gáy của Lục Bắc.
Đùng!
Tiếng củi lửa nổ chói tai, Lục Bắc sợ hãi, run rẩy thò tay vào trong túi vải lấy ra cái bánh bao.
Ăn cho đỡ sợ!
Từ sự tôn trọng đối với ma quỷ, tay hắn run đến nỗi không thể cầm chắc được màn thầu, người phía sau liền đánh vào đầu gối của Lục Bắc, khiến hắn lăn tròn ra khỏi phạm vi bao vây của trận đồ, rồi lăn một vòng tới dưới chân của bàn thờ.
Ánh sáng màu xanh âm u chợt tối sầm lại, ngay sau đó, một thân ảnh màu đỏ từ bên cạnh vọt ra, nhanh chóng đi tới chỗ màn thầu, tay và miệng cùng lúc lấy màn thầu lui về trong bóng tối ở góc tường.
Lục Bắc: “…”
Hắn thấy rất rõ ràng, là một tiểu hồ ly.
Lúc này, bên cạnh góc tường vang lên tiếng líu ríu ồn ào, hai đạo ánh sáng màu xanh hàn mang đại thịnh, ý định ổn định trành cảnh hỗn loạn này.
Nhưng không có tác dụng gì, mặc kệ tình huống ở góc tường như thế nào, dù sao thì Lục Bắc cũng đã hết hoảng hốt rồi, lấy tay lau mồ hôi lanh trên trán, vừa cảm thấy xấu hổ vì sự nhát gan của mình, vừa nhém một miếng thịt bò đã chín ra khỏi trận đồ.
Góc tường bên cạnh lập tức trở lại yên tĩnh.
Thức ăn đã chín hấp dẫn hơn màn thầu rất nhiều, ánh sáng màu xanh giống như mất đi hào quang, hoàn toàn ảm đạm lại. Trong cùng lúc đó, bốn tiểu hồ ly thoát ra khỏi bóng tối, ngậm thịt vào trong mồm rồi càng lăn càng xa.
Lục Bắc ở bên này, lại nhém một miếng thịt ra ngoài, không hề nhìn bốn con tiểu hồ ly đang đấu tranh với miếng thịt, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối trong góc tường, một chỗ có tới bốn cái hỗ, vẫn còn một con hồ ly chưa lộ diện.
Ánh mắt màu xanh u lãnh lúc trước cho thấy, con hồ ly này không chỉ mở ra linh trí, còn biết dùng pháp thuật doạ người.
Dã thú là không thể cho ăn thức ăn chín, bởi vì một khi đã ăn liền nghiện, bốn con hồ ly liên tục ăn vài miếng thịt bò chín, sau khi nếm được vị của muối, muốn ngừng cũng không được, tranh đoạt càng thêm hung mãnh.
Ánh sáng màu xanh trong góc tường đứng ngồi không yên nữa, nổi giận đùng đùng đi ra, lao đến trước mặt bốn cái đồng đội heo không nên thân.
Con hồ ly này cùng bốn tiểu hồ ly kia tương tự, da lông màu đỏ, đầu to một vòng, hai mắt ẩn hiện sự linh hoạt, là một con hồ ly đã mở ra linh trí.
Ba ba ba!
Liên tục giơ móng vuốt 4 lần, các tiểu hồ ly liền nằm trên mặt đất kêo gào thảm thiết, tiểu yêu Hồ trừng mắt nhìn bọn chúng vài cái, sau đó quay người nhìn về phía Lục Bắc đang ở trong trận đồ.
Trong ánh mắt có ba phần hung ác, ba phần sợ hãi, còn bó bốn phần khát vọng. Sợ hãi chính là trận đồ, khát vọng chính là thức ăn.
Về phần hung ác…
Hiện giờ ra vẻ hung hăng đã không có tác dụng gì nữa rồi.
“Ha ha.”
Lục Bắc nhếch miệng cười khảy một cái, ở trước ánh mắt vui mừng của những con tiểu hồ ly, lấy ra mấy miếng thịt bò chín…
Nhét vào trong miệng của mình.
Tiểu yêu hồ: “…”
Bốn tiểu hồ ly: “…”