An Mộc tiến lên từng bước, một tay nhặt mấy trăm đồng tiền lên.
Người đàn ông lười biếng nằm trên giường, cơ thể trần trụi màu mật ong, tản ra sức mê hoặc.
Trên gương mặt hồng nhuận mang theo tình cảm mãnh liệt, hơi thở làm tăng thêm vài phần yêu mị.
Nghe An Mộc nói, đôi môi mỏng của anh nhếch lên:”Kia thì sao?”
An Mộc nhìn bộ dáng xấu xa của anh, vô cùng tức giận.
Ưỡn ngực ngẩng đầu, cả người tỏa ra khí thế bức người:”Tôi là đại tiểu thư nhà họ An, anh cũng thấy rồi đấy, vừa già vừa xấu, Phong Tử Khiên còn muốn vội vàng cầu hôn tôi, anh nên biết tầm quan trọng của tôi đối với nhà họ Phong là như thế nào, tôi muốn giải quyết anh là một chuyện quá nhỏ!”
Khí chất của người đàn ông này, tuyệt đối không phải là một tên tài xế.
Nhưng…..
Những người đến vường Ngọc Liễn đều là đại nhân vật có tiền ở C thị, là nhà ai lại tự mình lái xe đến?
Người này ngay cả tài xế cũng không có, nhất định chỉ là một nhân vật tầm thường.
Chẳng sợ bị người ta nói mình vô dụng, nhưng An Mộc lại thốt ra mấy lời điên cuống như vậy, hơn nữa chính cô cũng rất ương ngạnh, người không biết chuyện nhất định sẽ bị dọa chết.
Tên này cũng nên biết sợ rồi chứ?
An Mộc hất cằm, nhìn về phía người đàn ông, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên rất ồn ào.
“Nơi này! Là chỗ này!” Là giọng nói của Bạch Ngọc Khiết.
Thôi xong!
Có người đến!
An Mộc lập tức khủng hoảng.
Cô đi đến cửa, mở lỗ nhòm, liền nhìn thấy Bạch Ngọc Khiết dẫn một đám người đi vào phòng bên cạnh, cô liền giật mình lui ra sau.
“Bạch Ngọc Khiết, em rốt cuộc đưa bọn anh đến đây để xem cái gì?” Một giọng nam không kiên nhẫn vang lên.
Phong Tử Khiêm đang đứng ở cửa, mặc một thân âu phục màu đen, che đi hết những nét trẻ con còn chưa thuần thục trên người, anh mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, anh tuấn bất phàm.
Bộ dáng của một kẻ hời hợt, ăn chơi trác táng trong giới tư bản.Giờ phút này, vầng trán anh lộ ra vẻ phiền chán, ngạo khí trên người đã không còn, nhìn Bạch Ngọc Khiết nói:”Em náo loạn đã đủ chưa?”
Bạch Ngọc Khiết lo lắng, rõ ràng đã nhốt cô ta trong này, sao giờ lại không có?
Cô cắn răng, lắc đầu nhìn về phía phòng An Mộc:”Anh Tử Khiên, chắc chắn An Mộc đang giấu đàn ông lạ ở trong phòng, em đã nhìn thấy cô ta cùng với người đàn ông khác…..”
Phong Tử Khiêm nghe thấy vậy, sải bước đến cửa phòng An Mộc, phiền chán gõ cửa:”An Mộc, mở cửa!”
Trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ, dường như chỉ cái tên này thôi cũng làm anh thấy ghê tởm.
Tim An Mộc nảy lên, xong rồi!
Cô xoay người, không nói năng gì nhảy lên giường, cầm lấy quần áo tung về phía người đàn ông!
“Đi đi, mau lên!”
“Bị phát hiện là xong đời đó!”
Phong Kiêu vẫn không nhúc nhích, tùy ý để An Mộc cằn nhằn.
Bởi vì anh không chịu phối hợp, sơ mi của anh bị An Mộc giật lên giật xuống.
Có tiếng vải rách! Áo sơ mi hỏng mất rồ!
An Mộc lập tức cứng đờ người.
Quả nhiên lại nghe thấy giọng nói của Bạch Ngọc Khiết:”Anh Tử Khiêm, anh nghe thấy chưa, An Mộc đang ở bên trong, không phải có chìa khóa dự phòng sao? Mau mang đến đây!”
Tiếp theo là tiếng bước chân chạy đi.
An Mộc nhanh tay trực tiếp cầm quần mặc vào cho anh.
Người đàn ông cứ nằm trơ ra như vậy, không phối hợp cũng không cự tuyệt.
Nhưng xỏ quần vào, ánh mắt lại chạm tới quần lót của đàn ông! An Mộc đang muốn xốc quần lên thì cánh cửa kêu răng rắc một tiếng!
Cửa mở toang!
An Mộc cứng đờ, giờ phút này, cô vẫn còn ở trên giường, đưa lưng về phía cửa và đang ngồi trên người Phong Kiêu.
Mọi người ngoài cửa đều dồn ánh mắt lên hai người bọn họ.