A Băng thấy An Mộc không hề truy cứu, không như các nghệ sĩ bình thường trút giận lên trợ lý, liền cảm thấy xấu hổ, quay đầu giận dữ nhìn Hạ Thiên liếc mắt một, đỡ An Mộc đứng lên.
Hạ Thiên đứng đó trừng mắt dữ tợn, nhìn người đàn ông phía trước, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Nhạc Tư, “Cô nói xem, thứ vệ sĩ đó rốt cuộc có lai lịch gì? Sao lại bảo vệ Đường Hạ kỹ như vậy?”
Nhạc Tư cúi thấp đầu mở miệng, “Tôi, tôi không biết.”
“Vô dụng!” Hạ Thiên quay đầu mắng Nhạc Tư một tiếng, “Ngay cả việc này cũng không biết!”
Nhạc Tư bị mắng cố gắng suy nghĩ, “CHẳng lẽ là…bạn trai của Đường Hạ?”
Hạ Thiên quả nhiên hài lòng với ý kiến này, “Cô không phải đều có quen biết với đám phóng viên sao?”
Nhạc Tư sửng sốt, “Nhưng đó chỉ là suy đoán của chúng ta, làm như vậy…”
“Trong làng giải trí bao nhiêu tin đồn như vậy cô sợ cái gì?”
Nhạc Tư cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.
*
Trở về khách sạn, An Mộc reo mình xuống ghế sô pha, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều ê ẩm.
Luyện tập cường độ cao như vậy, đàn ông trưởng thành còn chịu không nổi, huống hồ là An Mộc.
Cánh tay và bắp chân cô đều mệt mỏi rã tời.
Diệp Đồng Đồng và A Băng mang nước nóng tới giúp cô lau người.
Cởi quân phục trên người, rửa sạch mặt mũi, gương mặt nhỏ nhắn của An Mộc giờ mới sáng sủa sạch sẽ, thoải mái trở lại.
Miệng vết thương vẫn còn rỉ một ít máu, Diệp Đồng Đồng nhìn một chút, nghĩ đến những gì Hạ Thiên vừa nói, liền lấy điện thoại giơ lên trước mặt An Mộc, “Nào, làm tư thế nào xinh đẹp một chút.”
An Mộc phối hợp chớp chớp mắt.
“Tách!”
Vừa chụp được ảnh, Diệp Đồng Đồng lập tức đăng lên weibo của mình.
[Diệp Đồng Đồng: Mộc Mộc nhà tôi bị thương rồi, xót quá đi ~~ @Đường Hạ]
Lập tức có bình luận của fan quan tâm để lại.
Tên thật của Đường Hạ là An Mộc, mọi người đều biết, hơn nữa cũng biết Diệp Đồng Đồng luôn gọi Đường Hạ là Mộc Mộc, còn Đường Hạ thì luôn gọi Diệp Đồng Đồng là Đồng Đồng.
[Ôi chao….vết thương thật là khủng khiếp, chắc là đau lăm!]
[Nữ thần kể cả khi bị thương vẫn đẹp rụng rời như vậy!]
[Đồng Đồng phải cẩn thận, nghìn lần vạn lần đừng để bị thương, nữ thần bị thương còn có thể nén đau, còn cô mà bị thương chắc sẽ khóc nhè mất!]
Diệp Đồng Đồng nhìn bài đăng của mình, siết chặt bàn tay trắng nõn, “Sao lại nghĩ tớ yếu như vậy, nếu tới bị thương, chắc chắn sẽ không khóc!”
An Mộc lúc này người ngợm sạch sẽ, tinh thần cũng tốt hơn, “Đúng, cậu chắc chắn sẽ không khóc, cậu chỉ nhân cơ hội đòi thêm mấy chiếc bánh gato thôi.”
Diệp Đồng Đồng hai mắt sáng ngời, “Sao cậu biết?”
Nói xong cô lại nhìn bài đăng của mình.
[Đồng Đồng, xin hãy chăm sóc tốt nữ thần của chúng tôi, sau này gặp sẽ tặng cho cô thật nhiều bánh gato a~~]
[Lầu trên, xin đừng lấy đồ ăn ra mê hoặc Đồng Đồng của chúng tôi! Đồng Đồng của chúng tôi giảm cân rất vất vả!]
Diệp Đồng Đồng….
An Mộc nhìn thấy đống bình luận này cũng cười rộ lên.
*
Đế đô.
Phong Kiêu ngồi trong phòng làm việc ở FAE, đang chờ điện thoại, tiện tay dạo weibo.
Vừa nhìn thấy bài đăng của Diệp Đồng Đồng, lập tức đứng phắt dậy!
Những vết thương kia tuy không sâu, nhưng nhìn vào vẫn làm người ta đau lòng!
Thượng Quan Vũ vừa mới đẩy cửa vào, “Lão đại, đây là lịch trình mấy ngày sắp tới…”
“Lùi hết lại.” Phong Kiêu khí phách mở miệng, cầm lấy áo khoác mặc lên người, “Lập tức đặt vé máy bay đi Hoành Điếm.”