Âu Dương Sát Sát đem An Mộc đưa vào biệt thự, không nói hai lời trực tiếp rời đi.
nhiệm vụ hiện tại mỗi ngày của Âu Dương Sát Sát, chính là mỗi ngày buổi sáng lại đây, buổi tối lại đem cô an toàn đưa về biệt thự.
An Mộc cùng Phong Kiêu xuống xe xong liền tiến vào biệt thự.
Mới 8 giờ rưỡi tối, Hạ Thính Âm vẫn còn chưa ngủ, thấy hai người, cô bé liền hưng phấn chạy tới.
Trải qua khoảng thời gian này tiếp xúc này, An Mộc phát hiện ban nhỏ này tuy rằng nói chuyện làm người ta không thích, nhưng thật ra lại thập phần ngoan ngoãn khả ái, tỷ như vào ban ngày, để cô bé ở nhà với bảo mẫu, nhưng cô bé chưa bao giờ quậy loạn.
Chỉ là sắc mặt cô bé ngày càng tái nhợt, càng ngày An Mộc càng thấy con bé mỏng manh tựa như tờ giấy vậy.
“Mọi người đã trở lại?”
Hạ Thính Âm dùng đôi mắt thương lượng, giống như đứa nhỏ đã một ngày không gặp cha mẹ vậy, nhưng tiếp theo liền không cao hứng mở miệng:
“Mọi người không trở về ăn cơm.”
An Mộc vỗ vỗ đầu cô bé, Hạ Thính Âm liền bĩu môi sườn nghiêng người, bộ dáng ngạo kiều lại đáng yêu.
“Một người ăn cơm buồn sao?”
“Nào có!” Hạ Thính Âm mạnh miệng nói:
“Tôi chỉ là có lòng tốt, đồ ăn bên ngoài rất không sạch sẽ, cẩn thận ăn vào sẽ không tốt!”
“Đa tạ quan tâm.”
“Ai quan tâm chị! Tự mình đa tình.”
Hạ Thính Âm phiết miệng nói.
An Mộc nhìn cô bé cười, nụ cười làm sắc mặt Hạ Thính Âm hồng nhuận, sau đó cô bé quay đầu chạy.
An Mộc nhìn bóng dáng của cô nhóc, cười ha ha, quay sang nói với Phong Kiêu,:
“Đứa nhỏ này, chơi thật là vui a.”
Phong Kiêu nhìn bộ dáng cô kiên nhẫn cùng Hạ Thính Âm chơi đùa, khóe môi cũng gợi lên tới:
“Thì ra em thích con nít sao.”
An Mộc không cần nghĩ ngợi mở miệng:
“Đúng vậy, em thực rất thích con nít, thật ra bọn nhỏ suy nghĩ rất đơn giản, cho dù là khóc nháo, thì cũng chỉ là mong được chú ý mà thôi.”
“Chúng ta đây có thể sinh một đứa.”
Những lời này nói ra, trong phòng tức khắc một mảnh an tĩnh.
An Mộc cúi đầu, không có đáp lại những lời này.Mặt Phong Kiêu dần nhăn lại.
An Mộc cắn môi:
“Phong Kiêu, em thấy mình không thể phụ trách được trách nhiệm đối với đứa nhỏ, hơn nữa em năm nay mới mười chín tuổi, thật sự quá sớm.”
Tuổi tốt nhất để mang thai, kỳ thật là 24 tuổi.
Huống hồ hiện tại sự nghiệp của cô đang lên, sao có thể dừng bước chân lại, đi mang thai sinh con?
Phong Kiêu bên môi tươi cười, không hề như vậy lộng lẫy, xem An Mộc một trận áy náy.
Cô cúi thấp đầu, co quắp nhìn chân mình:
“Phong Kiêu, em……”
“Ai!” Một tiếng thở dài từ trong miệng Phong Kiêu phát ra.
An Mộc đầu sắp rũ đến ngực rồi.
Đột nhiên, Phong Kiêu đem cô kéo vào trong lồng ngực.
An Mộc kinh ngạc ngẩng đầu, Phong Kiêu liền mở miệng:
“Vấn đề này, chúng ta đã nói qua, anh sẽ không ép em.”
An Mộc nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của Hạ Thính Âm, cô lại nhíu mày:
“Vẫn chưa tìm được thận thích hợp sao?”
Phong Kiêu lắc đầu:
“Em cũng biết, chuyện này không giống, xác xuất thành công phụ thuộc vào độ tương thích, chúng ta tìm thận, còn không bằng tìm cha mẹ cho cô bé.”
“Vây thân phận của con bé, đã điều tra ra chưa?”
An Mộc lại hỏi.
Trong nhà đột nhiên nhiều thêm một đứa nhóc sáu, bảy tuổi, An Mộc cũng cảm thấy không thích hợp.
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, tuy rằng Hạ Thính Âm ngụy trang rất tốt, nhưng An Mộc cùng Phong Kiêu đều biết, con bé không phải xuyên qua, đứa nhỏ này, chỉ là sợ bọn họ không chịu nhận nó thôi.
Phong Kiêu lắc lắc đầu, thấy bộ dáng An Mộc thất vọng, mở miệng nói:
“Sẽ rất nhanh thôi.”
An Mộc lúc này mới yên lòng.
Qua mấy ngày, An Mộc liền nhận được điện thoại của Ngôn Phi Thần, muốn cô đi công ty chọn phim.