An Mộc oán giận, Phong Kiêu ở bên cạnh, kinh ngạc bật cười.
Sau khi An Mộc oán giận vài câu, lại nhìn nhìn vào bên trong biệt thự, Hạ Thính Âm về nhà, bảo mẫu cũng tạm thời không cần nữa, chỉ cần người giúp việc là tốt rồi, vốn dĩ trong biệt thự có đến bốn người, bây giờ đột nhiên thiếu đi một nữa, An Mộc đột nhiên cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Ngay lúc An Mộc đang cảm xúc phập phồng, Phong Kiêu đột nhiên tiến đến thì thầm bên tôii cô:
“Em muốn biết cha mẹ của Hạ Thính Âm là ai sao?”
An Mộc gật đầu:
“Đúng vậy, em rất muốn biết Hạ Thính Âm có ổn hay không.”
Phong Kiêu nhìn cô, khóe môi câu lên:
“Vậy em cầu xin anh đi.”
Ánh mắt An Mộc sáng lên, tức khắc túm chặt cánh tay Phong Kiêu:
“Phong Kiêu, chú yêu, anh nói cho em nghe đi, cha mẹ con bé là ai a ~”
Phong Kiêu nhìn bộ dáng này của An Mộc, chỉ cảm thấy buồn cười, anh hẹp dài mắt nhíu lại, bàn tay to ôm lấy eo của cô:
“Tiếp tục cầu anh đi.”
An Mộc chớp chớp mắt, cảm thấy người đàn ông này thật sự là quá keo kiệt, có cái tên cũng không chịu nói cho cô, cô bĩu môi, dựa vào trên người của anh, bàn tay nhỏ nhắn đem cúc áo sơmi của anh cởi bỏ từng cúc một, lộ ra da thịt sắc mật của người đàn ông, cô liền với vào, ở anh trước ngực anh vẻ một vòng:
“Anh không thể nói cho em sao ~~”
Đôi mắt Phong Kiêu trầm xuống, hầu kết giật giật.
“Nói cho em, sau đó thì thế nào?”
An Mộc cười hì hì mở miệng:
“Em đi điều tra cẩn thận một chút, nếu Hạ Thính Âm sống tốt thì không sao, còn nếu không tốt, hừ, em liền đem cô bé đón về!”
“Đón về?”
Phong Kiêu mặt mày nghiêm túc lại, bàn tay to ở bên hông cô bắt đầu hoạt động:
“Đón về, để tiếp tục làm bóng đèn của chúng ta sao?”
Nói xong câu đó, anh trực tiếp đứng lên, đem An Mộc bế lên, sau đó liền hướng trên lầu mà đi, bên môi tươi cười, càng thêm tà nịnh:
“Nếu như vậy, anh đây càng không thể nói cho em biết cha mẹ con bé là ai rồi……”An Mộc mở to hai mắt nhìn:
“Anh, anh nói như thế mà được à, anh…… uhmmm!”
Câu nói kế tiếp, chưa kịp xuất ra liền bị Phong Kiêu nuốt xuống, đêm nay, Phong Kiêu ước chừng muốn cô rất nhiều lần, thẳng cho đến khi An Mộc mệt đến ngất đi.
Phong Kiêu ôm An Mộc đi rửa sạch một chút, lúc này mới đem cô đặt ở trên giường, nhìn cô ngủ say cái miệng nhỏ khẽ nhếch, hô hấp cân xứng, bên môi tươi cười liền càng thêm lộng lẫy một ít.
Anh lặng lẽ đứng dậy, không phát ra một tiếng động đi ra ngoài, tới phòng khách, cầm lấy di động ở trên sô pha, lúc này mới phát hiện, thế nhưng có vài cuộc gọi nhỡ.
Vài cuộc là của Phong Hầu, vài cuộc của Phí Đằng, còn có mấy cuộc, là Đặng Hi Thần.
Phong Kiêu trước tiên gọi lại cho Đặng Hi Thần.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
Đặng Hi Thần “Xí ~” một tiếng:
“Không có việc gì thì tôi đây liền không thể gọi cho cậu sao?”
Phong Kiêu câu môi, đứng ở trên ban công, mắt hẹp dài, hướng đến nơi xa xăm.
Biệt thự của bọn họ, ở phía tây kinh đô, khung cảnh tuyệt đẹp, núi non vây quanh, trong bóng đêm, có thể nhìn thấy dáng hình xa xăm của núi non, so với nội thành ồn ào, ngoại thành vẫn là tương đối yên tĩnh.
Anh không nói lời nào, Đặng Hi Thần đợi vài giây liền nhịn không được:
“Ai, mẹ thấy ba con lén lút gọi bao nhiêu là cuộc điện thoại, con nói xem, ông ta lại đang làm gì a?”
Nụ cười trên môi Phong Kiêu phai đi một ít:
“Ông ấy là chồng của mẹ, không phải là chồng của con.”
Đặng Hi Thần tức khắc “Phi” một tiếng:
“Lời như vậy mà con cũng nói ra được? Thật đúng là có vợ đã quên mẹ!”
Phong Kiêu nhướng mày:
“Mẹ, còn có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì liền không thể gọi điện thoại sao? Con cả ngày liền vội vội vàng vàng cái gì a? A, cũng chưa có thấy con chủ động gọi qua cho mẹ đâu!”
Phong Kiêu trực tiếp mở miệng:
“Vội vàng xây dựng thế hệ sau.”