Phí Thính Âm vẫn luôn lắng nghe những lời mọi người nói, nhưng tầm mắt vẫn luôn dán chặt trên người Phí Phẩm Trúc.
Lúc này, chỉ cần Phí Phẩm Trúc nói một lời, mọi người liền sẽ không nghi ngờ gia giáo của bé.
Ai dám nói xấu Hạ Tâm Băng và Phí Đằng?!
Hơn nữa ở đây nhiều người như vậy, gia thế theo kịp Phí gia có được bao nhiêu người?
Nhưng Phí Phẩm Trúc một câu cũng không nói, ánh mắt nhìn bé, giống như nhìn một con chó nhỏ đáng ghét!
Phí Thính Âm cúi đầu, cắn môi.
Lúc này, chị An Mộc chắc là sẽ nói với bọn họ, mình không phải là do chị ấy mang vào nhỉ?
Phí Thính Âm đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị đuổi ra, nhưng không ngờ chị An Mộc lại đột nhiên đứng trước mặt bé. Lưng chị thẳng tắp, bộ dáng không có một chút do dự.
Đột nhiên Phí Thính Âm cảm thấy, lòng tràn đầy cảm động.
Bé không nên để chị An Mộc gánh lấy kết quả lỗi của mình.
Huống hồ... chỉ là thừa nhận thân phận của mình mà thôi.
Phí Thính Âm cắn môi, đôi tay bé nhỏ trắng muốt ủ rủ buông hai bên, đột nhiên nắm chặt.
Ngay nháy mắt An Mộc mở miệng kia, bé rốt cuộc cũng mở miệng.
Bé từng bước một đi đến trước mặt Phí Phẩm Trúc, hốc mắt phiếm đỏ.
Bé biết, chị An Mộc biết được thân phận của bé, sau này nhất định sẽ không để ý đến bé nữa.
Lời nói của Phí Thính Âm rơi xuống, toàn bộ hội trường bữa tiệc, rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Mọi người đều nhất trí nhìn về phía bé, lui từng bước về phía sau, giống như sợ tiếng ‘chị’ kia của bé là gọi mình vậy.
Mọi người nhất trí lui về phía sau, Phí Phẩm Trúc còn đang sửng sốt liền đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Sau đó Phí Thính Âm đến trước mặt Phí Phẩm Trúc, vươn tay túm chặt tay cô, “Chị hai, sao chị lại không nói lời nào?”
----An Mộc ngây ngẩn cả người.
Cô ngơ ngác nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy hô hấp đều ngừng lại, nghẹn đến mức ngực của cô đau đến khó chịu.
Đây là có chuyện gì?
Ai tới nói cho cô biết, đây là có chuyện gì?!
Hạ Thính Âm sao có thể là em gái của Phí Phẩm Trúc?!
Cô cầm chặt nắm đấm. Sau đó, trong đầu cô, đột nhiên liên tưởng đến khuôn mặt của Hạ Tâm Băng và Hạ Thính Âm...
Trong ba đứa con gái của Hạ Tâm Băng, thật ra lớn lên giống với Hạ Tâm Băng nhất chính là mình. Nhưng Hạ Thính Âm, không, giờ phút này nên gọi là Phí Thính Âm. Phí Thính Âm và Hạ Tâm Băng, lại có năm phần giống nhau!
Cô nghĩ thế nào cũng không ngờ được... mẹ của Phí Thính Âm, lại là Hạ Tâm băng chứ?!
An Mộc lúc này đây, thật sự cảm thấy, bản thân như một trò cười!
Cô hít sâu một hơi, cực lực áp chế cảm xúc này. Vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại nhìn thấy Phí Phẩm Trúc đột nhiên đẩy Phí Thính Âm ra, giống như đẩy một con vật nhỏ đáng ghét, hơn nữa còn khẩn trương hỏi, “Bé làm gì vậy?”
Phí Thính Âm bị đẩy lui về sau một bước.
An Mộc theo bản năng tiến lên đỡ lấy bé.
Thân hình bé đơn bạc, giống như một trang giấy trắng, gầy ốm lại uyển chuyển nhẹ nhàng.
An Mộc nghĩ như vậy liền nhớ đến bệnh tình của bé, liền đau lòng đến tột đỉnh.
Oán niệm vừa rồi với bé, toàn bộ đều biến mất.
An Mộc túm chặt cánh tay Phí Thính Âm, khẩn trương dò hỏi, “Em không sao chứ?”
Phí Thính Âm lắc lắc đầu, bé lau nước mắt bên khóe mắt. Sau đó lấy giấy ăn bên cạnh, lau qua khuôn mặt nhỏ của mình, lúc này mới nhìn về phía Lưu Tử Kỳ, “Cô nói tôi là đứa bé nhà nghèo, không có gia giáo cho nên mới đẩy bánh kem đúng không?”
Lưu Tử Kỳ cảm thấy đại não của mình không đủ dùng, đây là tình huống gì đây?
Đứa bé trước mặt, rốt cuộc là ai?