Đường cong kéo dài từ bờ vai mịn màng, qua eo, xuống đến bờ mông tròn trịa nhô cao, tạo thành hình chữ S.
Ánh mắt anh lần theo cặp đùi trắng nõn đến đầu ngón chân nhỏ nhắn của cô.
Phong Kiêu càng nhìn càng thấy miệng lưỡi khô đắng, nơi anh dừng mắt cuối cùng là ngực của An Mộc.
Nhìn từ đằng sau, nơi đó bị ép thành hình trứng, khiến anh không khỏi nuốt nước miếng, quên cả mát xa.
An Mộc đang mơ mơ màng màng, cảm thấy người sau lừng đột nhiên dừng động tác.
Mắt cô díu lại, đang muốn nhắc nhở một tiếng tiếp tục, liền cảm nhận được có một thân thể nóng bỏng ập xuống người cô, chiếc quần duy nhất còn lại trên người đã bị bàn tay to lớn của ai đó lột sạch.
An Mộc buồn ngủ, quay người lại định nói gì đó nhưng miệng đã bị Phong Kiêu bịt lại, nụ hôn sâu thật sâu triền miên dây dưa rất lâu, đến khi thần trí An Mộc trở nên mê mang, liền nghe thấy giọng trầm thấp của Phong Kiêu vang lên bên tai, “Mộc Mộc, em thật đẹp.”
Hai gò má cô liền đỏ ửng lên, chưa kịp ngượng ngùng, chân đã bị người ta nâng lên, thân dưới liền được lấp đầy…
*
Bên ngoài đám nhân viên vẫn phải nghĩ cách ứng phó với A Băng đến sắp điên luôn rồi.
An Mộc vừa bước vào, A Băng liền muốn đi cùng, nhưng một cô nhân viên cản cô lại, “THật ngại quá, khách không mát xa thì không thể vào, đây là quy định của chúng tôi.”
A Băng nghi hoặc, “Vì sao?”
“Khách mát xa cần được phục vụ trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, đặc biệt không thể có mùi, mà mùi hương trên người cô đây có chút nặng.”
A Băng hít hà,”Nhưng tôi không hề dùng nước hoa!”
Nhân viên mặt không biến sắc, “THật ngại quá, tôi có ngửi thấy.”A Băng nhìn Âu Dương Sát Sát, “Cô có ngửi thấy mùi gì từ tôi không?”
Âu Dương Sát Sát lại gần ngửi một cái, sau đó khoa trương bịt mũi, “Có!”
Mặt A Băng đỏ bừng, “Sát Sát, có mùi gì thì cứ nói, cô không cần phải phản ứng thái quá như vậy chứ.”
Âu Dương Sát Sát:… Được rồi, quả nhiên không thể múa rìu qua mắt thợ, vừa rồi diễn hơi quá..
Cô ho khan một tiếng, “Ừ, cô có mùi mồ hôi.”
Sắc mặt A Băng càng thêm khó coi, chẳng lẽ mình bị hôi nách? Nhưng từ nhỏ đến lớn chưa có một ai nói với mình như vậy!
Cô lặng lẽ giơ cánh tay trái phải ngửi một chút, vô cùng khó hiểu, làm gì có mùi gì? Lẽ nào…bọn họ…?
Trợn mắt lườm cô nhân viên kia, A Băng lại rời ánh mắt về phía cái biển hiệu mát xa.
Âu Dương Sát Sát nhìn theo ánh mắt của A Băng, thầm nghĩ không ổn rồi!
Tên Phong tổng này, anh ta sao lại bất cẩn như vậy chứ!
A Băng nói, “Sát Sát, cô có chắc chỗ này là phòng mát xa không? Chúng ta không thiếu tiền, quan trọng là an toàn, nơi này cứ kỳ quái thế nào ấy!”
Âu Dương Sát Sát lập tức đáp lời, “Kỳ quái cái gì, đây là chỗ quen của tôi! Cô yên tâm.”
A Băng vô cùng kinh ngạc, “Cô thường xuyên đến Hoành Điếm sao?”
Âu Dương Sát Sát khóe miện giật giật, “Ừ, tôi từng làm vệ sĩ cho rất nhiều người.”
Cô đột nhiên nhớ tới một người, “Cô có biết Dung Trạch chứ? Trước đây tôi từng làm vệ sĩ cho anh ta, anh ta lại thường xuyên đến đây mát xa nên tôi mới biết.”