Cô biết, thân là người có đẳng cấp cao nhất trong là giải trí, bà ta có rất nhiều tiền, gia đình bà ta, người đã lấy bà ta cũng có rất nhiều tiền, nhưng có tiền là giỏi sao?
An Mộc sắc bén nói, “Cảm ơn ý tốt của Hạ nữ sĩ, mẹ tôi chỉ có một, bà ấy là Đường Hoa! Còn nữa, đồng tiền quý hóa của bà tôi không dám nhận, sợ sẽ tổn thọ mất! Bà hãy quên những lời vừa rồi đi!”
Nói xong cô lập tức cúp điện thoại.
Cô thở hồng hộc, cảm thấy lồng ngực bị đè nén thật đau.
Nước mắt trong suốt không kìm được mà rơi xuống, nhớ đến ba từng nói với mình rằng không được khóc, cô kiên cường kìm nén lại.
Hạ Tâm Băng dựa vào cái gì mà khinh thường ba? Khinh thường mình?
An Mộc siết nắm tay thật chặt, cô nhất định phải giỏi hơn bà ta, sau đó nói cho ba ta biết, tất cả đều là ba cô dạy dỗ!
Cầm khăn tay lau sạch nước mắt, An Mộc lúc này mới nhìn điện thoại.
Nhờ Hạ Tâm Băng hỗ trợ, chính là hạ sách, cô thừa nhận đã quá kỳ vọng vào bà ta nên mới làm một việc ngu ngốc như vậy.
Nếu Hạ Tâm Băng không chịu giúp….
An Mộc rũ mắt xuống, vừa muốn triển khai kê hoạch thứ 2, phát hiện trên weibo gió đã đổi chiều!
Nguyên nhân là do sáng sớm hôm nay, nhà họ Đường đã ra mặt.
Ông Đường của Đường Cảnh tiếp nhận phỏng vấn.
Phóng viên hỏi:”Ông Đường, xin hỏi ông An Đức có thật sự nghèo túng ngày mới đến C thị như người nhà họ Phong nói không? Tiền gửi ngân hàng của không có bao nhiêu, ông đã chấp nhận gả con gái cho người như vậy sao?”
Ông Đường nhướng mày, “Ai nói? Nếu anh ta là kẻ nghèo hèn, con gái rượu của tôi há có thể coi trọng anh ta? Hừ! Tôi đồng ý gả con gái cho anh ta còn không phải là do anh ta am hiểu kinh doanh, mặt mày sáng sủa.”Phóng viên lại hỏi, “Ông có ý kiến gì đối với chuyện giữa An tiểu thư và nhà họ Phong không?”
Ông Đường hừ lạnh một tiếng, “An Đứa có bao nhiêu tài sản không phải tôi còn rõ ràng hơn bọn họ sao? Chẳng qua chỗ tôi còn có vài ghi chép về số liệu điều tra của xí nghiệp nhà họ Phong năm đó, các người có muốn xem hay không?”
Ông Đường giao tư liệu cho phóng viên rồi vung tay áo rời đi.
Đường Cảnh không hề biểu lộ cảm xúc, “Chưa nói đến nhà họ An có tiền hay không, năm đó bác tôi được gả qua đó cùng với một phần tư gia sản của nhà họ Đường, tài chính Đường thị hùng hậu thế nào, không cần nói các người cũng rõ ràng rồi chứ.”
Cuộc phỏng vấn của hai người lập tức gây bão mạng.
Ông Đường trực tiếp đưa ra chứng cớ, năm đó nhà họ Phong nợ nần ngập đầu, như vậy bọn họ nói bán của cải của xí nghiệp nhà họ Phong đổi lấy tiền về cứu vớt An thị chẳng phải là nói dối sao?
Dư luận lập tức xuất hiện bộ phận bênh vực An Mộc.
Trong lòng An Mộc xẹt qua một dòng nước ấm áp.
Mẹ đẻ cô bạc bẽo, nhưng một nhà mẹ kế luôn luôn quan tâm đên cô từ đầu đến cuối.
Hốc mắt nóng lên, cô không quên việc chính, bấm một dãy số điện thoại, “A lô, chị Vương, em là An Mộc, đúng, năm đó chuyện em cầu xin chị, đến lúc có thể thực hiện rồi.”
Rốt cuộc là ông Đường, hay nhà họ Phong là người nói dối, trên internet vẫn đang trong thế giằng co.
Đúng lúc này, một đoạn ghi âm được lan truyền điên cuồng trên internet.
Người trong đoạn băng là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, tự giới thiệu từng là giúp việc nhà họ Phong, họ Vương, chị Vương khóc than trình bày sự thật người nhà họ Phong đã ngược đãi An Mộc thế nào.
Hơn nữa còn đăng lên mấy tấm ảnh.
Trong ảnh là một cô bé, gầy gò yếu đuối, trên người, trên đùi dày đặc vết thương, còn có hóa đơn mua thuốc và khám bệnh ở bệnh viện.