Ở trong cửa hàng Valentino, nhân viên cũng không nhiều, nhưng An Mộc ngăn trước mặt đối phương, như cũ khiến cho nhân viên cửa hàng chú ý.
Người phụ nữ mang kính râm, nghe lời nói như thế, khóe môi mỉm cười càng thêm châm chọc, tuy rằng mang kính râm, nhưng tầm mắt kia lại không kiêng nể gì từ trên xuống dưới nhìn cô quét một vòng, “Cô mua nổi sao?”
Từ trước đến nay An Mộc gặp mạnh thì đối mạnh, không sợ phiền phức, nghe nói như thế, cô nâng cằm của mình lên, “Ta mua có nổi hay không, bộ quần áo cũng ở trong tay ta, ba mẹ của cô không có dạy cô không thể đoạt đồ của người khác sao?”
Người phụ nữ nhướng mày, tiểu trợ lý phía sau giận mắng: “Cô nói bậy cái gì?”
An Mộc buông tay, “Ta nói bậy sao? Vừa rồi mọi người ở đây, đều nhìn thấy cô ta đoạt quần áo từ trong tay ta, chẳng lẽ không phải sự thật?”
Người phụ nữ nhướng mày, nhìn chung quanh, giọng nói hùng hổ doạ người: “Các người có ai thấy không?”
Nhóm người chung quanh, trong nháy mắt một đám cúi đầu, không dám nói lời nào.
Lúc này người phụ nữ mới khiêu khích nhìn về phía An Mộc, nâng cằm lên.
An Mộc cười lạnh, chỉ trong góc nào đó, “Nhân viên cửa hàng không dám đắc tội cô, đáng tiếc, nơi đó có ghi hình. Đương nhiên, nếu cô có bản lĩnh để Valentino xóa bỏ băng ghi hình, ta liền nhận thua.”
Valentino là nhãn hiệu lớn của quốc tế, một cái minh tinh hạng nhất trong nước, đều không có cái quyền lợi này để Valentino làm.
Người phụ nữ mỉm cười, thu liễm lại: “Cô muốn thế nào?”
Nghe thấy cái vấn đề này, An Mộc cơ hồ muốn cười ra tiếng.
Lời này như thế nào nghe đến giống như chính cô tới gây sự?
Cô nhìn về phía bộ quần áo, “Đem quần áo trả lại cho ta.”
Hai người đối diện, trong lúc nhất thời đều không có nói chuyện.
Đột nhiên, người phụ nữ lại cười, “Đường Hạ, cô tốt, cùng cô mở trò đùa nho nhỏ.”
Nói xong câu đó, cô trực tiếp tháo kính râm đã che nửa khuôn mặt xuống, đang xem dung mạo của người phụ nữ kia, tròng mắt của An Mộc co rụt lại.
Trước mặt người này không phải ai khác, đúng là khoảng thời gian trước, cùng Ngôn Phi Thần lão sư nháo đến ồn ào huyên náo đến hủy hợp đồng nghệ sĩ, Lưu Tử Kỳ!
Người phụ nữ này, dựa vào Ngôn Phi Thần lão sư một lần là nổi tiếng, từ hai mươi ba hai mươi bốn từ hàng tiểu minh tinh rồi trở thành ngôi sao lớn, chính là lúc sau liền không thỏa mãn với sự lãnh đạo của lão sư Ngôn Phi Thần, hai người nháo đến túi bụi, sau cùng lão sư Ngôn Phi Thần xóa bỏ hợp đồng, lại đánh dấu dưới cờ FAE.
An Mộc đối với chuyện này nhìn mà so sánh, hiểu rõ nguyên nhân trong đó, đối với người phụ nữ này vẫn luôn không thích, tuy rằng ở trong giới này, sớm muộn gì cũng gặp, nhưng An Mộc cũng không nghĩ tới, lại sớm gặp được đối phương như vậy!
Thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, đôi mắt đẹp của Lưu Tử Kỳ vừa chuyển, hơi cúi thân người xuống, tới gần cô, giọng nói lộ ra khách khí: “Đường Hạ, quần áo này, ta nhìn trúng, không biết có nhường cho ta không?”
Nếu là người khác, nếu ngay từ đầu không có cướp đoạt quần áo của cô, An Mộc có lẽ sẽ không ngại một bộ quần áo, nhường cho đối phương, cũng coi như nhiều hơn bằng hữu.
Chính là Lưu Tử Kỳ nói, khóe môi của An Mộc cong lên, “Thực xin lỗi Lưu lão sư, cái bộ quần áo này ta thực thích.”
Lưu Tử Kỳ nghẹn họng, đè thấp giọng nói: “Đường Hạ, ở trong giới giải trí này, cô biết cái gì là lễ nhún nhường trưởng bối không?”
“Xin lỗi, ta vừa mới gia nhập, đối với quy củ không hiểu lắm. Ta chỉ biết là, đồ vật của ta, người khác không thể cướp đi.”
Sắc mặt của Lưu Tử Kỳ tối sầm, đôi mắt đẹp đựng đầy phẫn nộ, quát một tiếng: “Đường Hạ, xem như cô lợi hại!”
Quay đầu lại, mở miệng nói với trợ lý, “Đưa quần áo cho cô ta!”
An Mộc nhận quần áo, rồi đột nhiên cảm thấy thực không thú vị, chính mình ở chỗ này vì lão sư Ngôn Phi Thần bênh vực kẻ yếu, nhưng người ta có lẽ căn bản là không đem cô để vào mắt.