Diêu Cảng đột nhiên cảm thấy thắng lợi hoàn toàn trong tầm tay, chắc chắn không sai.
Thạch Tiểu Phong nhíu mày, “Nói cái gì vậy? Để tôi nói Đường Hạ xin lỗi anh!”
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng ngủ được mở bật ra.
Cả đám người quay đầu nhìn, khi người xuất hiện, bọn họ đều kinh ngạc trố mắt nhìn.
Từ phòng ngủ đi ra là một cô gái mặc áo ngủ rộng thùng thình, hoạt động gân cốt, hơi nheo nheo mắt, nhìn thấy đám người bên ngoài lên sững sờ,”Sao các người lại ở đây?”
Diêu Cảng nhìn phản ứng của mọi người, rốt cuộc cũng nhận ra âm thanh này dường như không bình thường, anh quay phắt đầu lại, nhận ra người con gái kia, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, “Cô, sao cô lại ở đây?”
Âu Dương Sát Sát vươn vai, buồn cười nhìn Diêu Cảng, “Tôi không ở đây thì ở đâu?|
Diêu Cảng sửng sốt.
Vừa mới xông vào căn phòng tối đen anh tra đã bị người ta đánh đấm thô bạo, anh còn tưởng đó là Đường Hạ, nhưng không ngờ lại là vệ sĩ của cô, như vậy những lời mình nói vừa rồi….
Anh lập tức cảm thấy xấu hổ cùng giận điên lên không chịu nổi, lời vừa rồi của mình chẳng phải sẽ thành nói dối sao!
Âu Dương Sát Sát liếc mắt nhìn Diêu Cảng, tiếp tục nói, “Anh Diêu, tôi đang ngủ, anh đột nhiên xông vào phòng ngủ của tôi tôi đương nhiên phải tự vệ.”
Nói xong, cô khoanh tay,”Anh Diêu, tôi thực sự muốn biết, đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ mà chạy đến phòng tôi làm gì?”
Diêu Cảng bị hỏi nhất thời một câu cũng không nói được, chỉ cảm thấy cơn tức trào dâng, trợn mắt lên nhìn, nhưng không có cách nào biện hộ cho mình.
Sao sự việc là thành ra thế này?
Sao có thể?
Thạch Tiểu Phong nghi hoặc hỏi, “Sao cô lại ở đây? Đường Hạ đâu?”Âu Dương Sát Sát nhún vai, “Đường Hạ không thích không khí trong phòng này, nên tôi đổi phòng cho cô ấy, thế nào, không được sao?”
Đương nhiên là được.
Thạch Tiểu Phong gật đầu, ánh mắt chuyển sang Diêu Cảng.
Ánh mắt nhân viên đoàn làm phim đều đặt trên người Diêu Cảng.
Chuyện tối nay, dù người bày ra là Diêu Cảng hay Đường Hạ, thì kẻ thua triệt để, mất mặt nhất chính là Diêu Cảng.
*
Bên này vô cùng náo nhiệt, nhưng căn phòng ngay bên cạnh cũng không hề nhàn rỗi.
Phong Kiêu trực tiếp hòa vào làm một với An Mộc.
Eo của An Mộc vô thức trở nên nhạy cảm, chỉ cảm thấy nơi trống rỗng nào đó trong nháy mắt được lấp đầy, cô hoảng hốt chống tay lên ngực Phong Kiêu, “Anh, có người đến đấy, chúng ta…”
Phong Kiêu nhếch môi tà mị, túm hai tay cô đặt lên đỉnh đầu cô, toàn bộ thân thể áp xuống, nghe âm thanh sát vách, thấp giọng nói,”Em tốn nhiều tâm sức vào việc bên kia như vậy, không phải là vì không muốn bị người ta quấy rầy hay sao?”
An Mộc sửng sốt, mặt đỏ bừng/
Sao người đàn ông này càng nói mặt càng dày như vậy, cô nào có làm gì đâu, là vì sợ Diêu Cảng có hậu chiêu nên chỉ là đề phòng trước thôi.
Ai nghĩ anh ta lại đi tìm người xông vào phòng mình.
Nhưng Phong Kiêu lại đến đây, lại còn…
An Mộc tức giận không được, ra sức đẩy Phong Kiêu,”Anh lợi dụng gần gũi em còn chưa nói, anh lại còn….”
“Lợi dụng gần gũi em?” Phong Kiêu khựng lại, lộ dáng vẻ khổ não, “Nhưng rõ ràng…là em ăn anh trước mà..”