Chỉ khi có An Mộc, nhất cử nhất động của Diêu Cảng đều trở nên lệch lạc.
Thạch Tiểu Phong nhăn nhó.
Câu “Cắt” anh chưa thể vọt ra nổi, diễn xuất của Diêu Cảng, khiến anh không biết phải nói sao.
Chỉ có thể lý giải rằng, diễn xuất của Diêu Cảng cũng có thể coi là đâu ra đó, nhưng lại quá mờ nhạt trước An Mộc.
Thạch Tiểu Phong cảm thấy vô cùng căng thẳng, đủ để giết chết một con ruồi.
Tâm trạng đạo diễn không tốt, cả đoàn làm phim cũng cảm thấy áp lực theo.
Diêu Cảng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cẩn thận nhớ lại, trừ lúc bị hô cắt hai lần, về sau cũng rất thuận lợi mà!
Nhân viên đoàn làm phim xuống nhà hàng tại tầng 1 khách sạn ăn tối, sau đó, trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Diêu Cảng đi cùng An Mộc lên đến tầng 15.
Thang máy lên đến nơi, Diêu Cảng đột nhiên mở miệng, “Đường Hạ, cô tùy tiện sửa kịch bản như vậy có vẻ không tốt lắm đâu.”
An Mộc cười hì hì đáp lại, “Diêu tiền bối, chẳng lẽ tôi thay đổi không tốt sao?”
Diêu Cảng chưa kịp nói gì An Mộc đã gật đầu, “Nhưng đạo diễn cũng khen tôi làm tốt, chắc ý kiến của Diêu tiền bối cũng giống với đạo diễn đúng không?”
Diêu Cảng liền cứng họng.
An Mộc vừa về tới phòng mình, cầm điện thoại gọi cho Phong Kiêu.
Phong Kiêu dường như luôn rất bận, lúc này đang xử lý công việc ở FAE.
Mỗi lần trò chuyện với anh dường như luôn nghe thấy tiếng bàn phím máy tính vang lên đều đều.
An Mộc nhìn đồng hồ, đã 8h tối.
“Ăn cơm chưa?” An Mộc hỏi.Phong Kiêu bật loa ngoài, nghe thấy giọng nói của An Mộc, bàn tay gõ phím đột nhiên ngừng lại, do dự một chút mới nói, “Chưa.”
Không phải muốn cô lo lắng cho mình, chỉ là anh không muốn giấu cô điều gì.
An Mộc khẽ cười, “Tăng ca cũng phải chú ý sức khỏe, không ăn cơm sao được? Mau đi ăn đi!”
Phong Kiêu gật đầu, “Ừ.”
An Mộc thấy anh bận rộn, từ sau lần cầu hôn tình cảm của hai người càng ngày càng thắm thiết, mói xa nhau có vài ngày, cô liền cảm thấy nhớ anh chết đi được, nhưng cô biết mình không thể ích kỷ như vậy được.
“Anh cứ làm việc đi, em cúp mày trước đây.”
Phong Kiêu nhìn núi văn kiện trên bàn, xoa xoa cái trán, “Ừ.”
Phải tranh thủ mọi lúc, anh mới có thì giờ đi Lệ Giang được.
An Mộc cúp máy, nhìn điện thoại, đột nhiên hai mắt cô sáng lên, mở máy tính ra đặt mua đồ ăn ở Đế đô.
Sau đó mới nhắn tin cho Phong Kiêu: “Chuẩn bị tiền lẻ.”
Phong Kiêu nhận được tin nhắn thì sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu.
20 phút sau, đồ ăn được đưa tới tận cửa, anh mới phản ứng kịp!
Lúc ấy, Vệ Uy đang khuyên anh đi ăn cơm, Phong Kiêu cảm thấy Vệ Uy vô cùng phiền phức, khó chịu nhăn mặt khiến Vệ Uy không dám nhiều lời.
Đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Hai người quay đầu liền phát hiện ra đó là nhân viên giao đồ ăn.
An Mộc chọn bữa tối cho anh là cháo và bánh mỳ, thêm vài món khác, rất phong phú, lại rất tinh tế, thích hợp cho bữa tối.
Nhân viên giao đồ ăn đặt đồ ăn lên bàn trà nói, “Anh Phong, An tiểu thư nhắn chúng tôi hỏi anh, tối mấy giờ anh tan làm? Có về nhà không? Cô ấy đã đặt bữa khuya rồi, 11h đúng chúng tôi sẽ giao đồ ăn tới.”
Sắc mặt Phong Kiêu sầm xuống, Vệ Uy thầm nghĩ, lần này chắc thiếu gia sắp nổi điên rồi.