Gác điện thoại, cô nằm trên giường, hai tay dựa sau đầu.
Kéo tấm rèm lại, làm cho ánh sáng chiếu vào căn phòng thật u ám.
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào di động, trong lòng trống trải như đang mong chờ điều gì đó, rồi bỗng nhiên lại bật cười, đúng là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Người phụ nữ kia tức giận nhìn cô, làm sao có thể để ý được chi tiết nhỏ như vậy?
Vùi đầu vào trong chăn, An Mộc mơ mơ màng màng ngủ một giấc.
Sau đó là vì đói quá mà tỉnh lại.
Ánh sáng ngoài cửa sổ đã mờ dần, cô mở cửa phòng đi xuống tầng, Phong gia một nhà bốn người đang ngồi ăn cơm, thấy An Mộc đi xuống cũng không ai thèm liếc nhìn cô một cái.
An Mộc lủi thủi đi vào trong bếp, lấy cho mình một bát cơm, nghĩ bụng chỉ ăn một chút cho xong bữa, mới ăn được hai miếng, Phong Tư Nguyệt từ phía cửa đi vào, làm cho bát cơm trong tay An Mộc nghiêng đi, “Tiện nhân! Gạo nhà chúng tôi không phải để hầu sói!”
Bát cơm rơi choang xuống mặt đất, An Mộc nheo mắt, gật đầu:”Tôi đi ra ngoài ăn đây”.
“Không được phép ra ngoài! Hiện tại bên ngoài đều là phóng viên, cô ra ngoài làm gì?!” Phong Tư Nguyệt cười lạnh “Cô muốn ra nói với bọn họ chúng tôi đã ngược đãi cô như thế nào sao?”
Không cho ăn cơm, ra ngoài ăn cũng không cho?
Đây là muốn nuôi dưỡng cho cô chết đói sao?
An Mộc khẽ cười lạnh, có khác gì quỷ không!
Vừa mới bước ra khỏi phòng bếp, phía sau lưng cô liền có tiếng gió truyền đến, An Mộc nghiêng đầu, một cái bát bay xẹt qua má cô, rơi choang trên mặt đất, vỡ tan.
Phong Tư Nguyệt lửa giận hừng hực:”Tiện nhân, nghe tôi nói không vào tai hả?”
Cô ta giơ tay lên định tiếp thêm cho An Mộc một cái bạt tai!
An Mộc lập tức túm chặt cổ tay cô ta:”Phong Tư Nguyệt, đủ rồi đó!”
Vẻ mặt căng thẳng của An Mộc làm Phong Tư Nguyệt sửng sốt.
Nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ta ra sức giãy giụa, An Mộc có học qua Tae Kwon Do, mình đâu phải là đối thủ của cô ấy?
An Mộc đang định buông tay khỏi Phong Tư Nguyệt, một thân hình lực lưỡng từ phía sau đi tới, giựt mạnh cánh tay An Mộc ra khỏi Phong Tư Nguyệt:”An Mộc, cô làm gì vậy? Sao cô dám ra tay với chị gái tôi?”
Phong Tử Khiêm vừa dứt lời, Phong Tư Nguyệt bên kia vừa ngơi tay, đã hung hăng vung ra một cái tát!
“Bốp!”
Mặt An Mộc hứng trọn cái tát đó của cô ta.
Mặc dù trên mặt còn có lớp trang điểm nhưng vết sưng đỏ kia vẫn lộ ra rõ mồn một.
An Mộc vội lấy tay che mặt, không để ý đến cảm giác bỏng rát kia, đưa ánh mắt sắc bén kia hướng về phía Phong Từ Khiêm!
Phong Tử Khiêm bắt gặp ánh mắt ấy, trong lòng có chút chột dạ, nhưng nhanh chóng hồi phục tâm trạng:”An Mộc, chúng ta hãy bình tĩnh ngồi nói chuyện đàng hoàng đi đã. Tôi từ nhỏ đã không thích cô, nhưng tôi cũng chưa làm điều gì có lỗi với cô, chỉ có mình cô năm lần bảy lượt làm cho nhà chúng tôi náo loạn là sao?”
Anh ta không làm gì có lỗi sao?
An Mộc che mặt lại, đứng đằng sau Phong Tư Nguyệt, khẽ cuời lạnh:”Không phải tôi muốn làm loạn, các người bá chiếm phòng ở của An gia, bá chiếm xí nghiệp của An gia, giờ lại muốn vứt bỏ tôi ở nơi mà xung quanh đều thuộc về tôi, các người không thấy có gì đó không đúng sao?”
Phong Tử Khiêm sửng sốt, không biết nói gì.
Tô Mĩ Huệ nghe đến đây lập tức ném đôi đũa đánh bốp lên bàn ăn:”Cô nói cái gì cơ? Cái gì mà nhà của các người, đây đều là nhà của chúng ta! Một cây cỏ nhỏ cũng là của chúng ta!”
Trong lòng cảm thấy người nhà này vô liêm sỉ đến cực độ rồi, An Mộc không nói câu nào, chỉ cúi đầu, lách người qua Phong Tử Khiêm, hướng ra phía cửa mà bước đi.
“Không phải tôi đã nói cô không được đi ra ngoài sao?” Phong Tư Nguyệt hét lớn một tiếng.
An Mộc dừng bước, quay đầu lại, đưa mắt nhìn qua căn nhà một vòng, cuối cùng lên tiếng:”Cô định giam lỏng tôi trong căn nhà này sao?”