Cuối cùng, Đường Cảnh gọi bảo vệ của Kim Đỉnh, bảo vệ tới, mang anh ta đi ra ngoài, chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Chỉ một khoảnh khắc này đã ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn viên cả đời của An Mộc, đến đây là…..kết thúc sao?
Chính An Mộc cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bản thân thực sự đã bộc lộ điểm mạnh cốt yếu!
An Mộc lúc này giống như một đứa nhỏ nhìn Ngô Tư Tư, lòng cảm kích không sao kể xiết đang lộ rõ trên khuôn mặt.
Ngô Tư Tư lớn hơn An Mộc mười mấy tuổi, năm nay đã ba mươi mấy, ở trước mặt An Mộc cô ấy giống như một người chị, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cảm kích của An Mộc, Ngô Tư Tư không khỏi cảm thấy buồn cười. “Tôi nghe nói hôm nay sẽ có một cô gái nhỏ với kĩ thuật diễn có thể sánh ngang với diễn viên nổi tiếng như Đào Nhạc Hạo, liền tò mò đến xem một chút, bọn họ nói cô là một cô gái nhỏ, tôi còn nghĩ thầm giới nghệ sĩ mà còn có gương mặt được gọi là “cô gái nhỏ” sao, nhưng giờ thì.., cô là Đường Hạ phải không? Cô cũng được coi là thành niên sao? Cô gái này khiến nhiều người lầm tưởng là trẻ em đang đi lao động đó chứ?”
Câu nói làm An Mộc giật mình, lập tức giải thích:”Cô Ngô à, tôi đã mười chín tuổi rồi.”
Ngô Tư Tư nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của An Mộc khi nói, tức khắc cười ha ha. “Cô gái nhỏ này cũng thật dễ trêu quá đi.”
Nói xong liền khoác vai An Mộc, tiến vào căn phòn đầu tiên.
Đào Nhạc Hạo cùng Dung Trạch sách vai nhau chậm rãi bước vào, Đào Nhạc Hạo thì thầm:”Này, nói thật đi, anh có coi trọng cô nương này hay không?”
Dung Trạch hừ lạnh một tiếng:”Liên quan đến anh hả”
Đào Nhạc Hạo cười run lên:”Không thích cô ấy sao anh phải tốn nhiều công sức như vậy? Việc cưới Ngô Tư Tư như một quả bom lớn, anh làm như vậy chẳng phải nợ Ngô Tư Tư một tấm chân tình sao?”
Dung Trạch bĩu môi không nói.
Đào Nhạc Hạo cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao cái tên dở hơi này tình tình lúc nào cũng cổ quái như vậy, không để ý tới anh ta anh ta cũng không thối thịt!
Ba người này vừa đến, không khí trong phòng tức khắc càng thêm náo nhiệt.
Vì ngày hôm sau là bắt đầu, vậy nên các diễn viên không dám ở lại trễ tới khuya, cũng không mấy ai dám uống rượu, thậm chí một nhóm diễn viên nữ, đến cơm còn không ăn nhiều, sợ rằng hôm sau sẽ mập lên, mặc trang phục bị lộ liễu, không hay, vậy nên bữa tiệc sớm tàn.
Mọi người trở về, đến sáng hôm sau mới quay lại, An Mộc vẫn chuyên tâm xem xét vai diễn, phân tích kĩ từng suất diễn của mình, xong xuôi mới yên tâm đi về.
Rốt cuộc thì An Mộc cũng cảm nhận được tâm huyết của Lý đạo diễn, càng ngày càng quyết đoán, trong thời gian này, Lý đạo diễn cũng rất ít khi đề nghị mọi người tăng ca, cũng không tiến hành quay vào ban đêm.
Bên này thì khẩn trương quay chụp, bên kia Hứa Lộ buổi sáng không phải diễn, bị người đại diện gọi vào khách sạn.
Hứa Lộ dường như biết rõ câu chuyện, không giấu nổi hưng phấn.
Tới khách sạn, quả nhiên, cô được nhân vật bí ẩn mấy ngày nay gọi vào trong phòng.
Bước vào liền nhìn thấy một người đàn ông soái khí ngời ngời mặc bộ đồ tây, đi giày da đứng sẵn ở đó, tuy rằng diện mạo như một người đàn ông cao ngạo, nhưng lời nói lại không hề vô phép tắc.
Thượng Quan Vũ không nể nang nhìn quét một lượt trên người Hứa Lộ từ trên xuống dưới, cất giọng:”Đây là cô ngọc nữ mà công ti chúng ta coi là “lực đẩy” sao?”
Người đại diện gật đầu:”Tổng giám đốc, đúng vậy”.
Thượng Quan Vũ gật đầu, “Cũng không có gì đặc sắc lắm!”
Sắc mặt Hứa Lộ cứng đờ.
Người đại diện ha hả cười theo:”Chủ yếu là có nhân khí, đầu năm nay chẳng phải đầu ra của cô ấy rất khá sao?”
Thượng Quan Vũ nghe đến đó, gật gật đầu:”Đúng, nói có lí”
Rồi lại tiếp tục mở miệng:”Được rồi, kế hoạch hiện tại của công ti, tôi cũng đã rõ, đầu tư vào bộ phim điện ảnh này, ngoài lí do muốn kiếm tiền, cái chính là muốn thu về nữ diễn viên khá nhất trong vai phụ Bách Hoa Thưởng đúng không?”