An Mộc cười hì hì mở miệng, “Tớ vẫn là tớ thôi, chỉ là không còn phải hóa trang như trước đây nữa.”
Lý Mạt Mạt cẩn thận nhìn, đúng là vẫn có những đường nét đặc thù trước kia, lập tức gật đầu, “Cậu thật quá xinh đẹp, chẳng trách có thể thi được vào học viện truyền hình và điện ảnh.”
Nói đến trường học, An Mộc thè lưỡi, “Tớ còn quên mất hôm nay là khai giảng, phải đi làm thủ tục nhập học trước, sau đó tớ sẽ đưa các cậu dạo quanh trường học.”
Lý Mạt Mạt ôm cổ cô, “Khai giảng mà cũng quên được tớ cũng đến chịu cậu, mau lên đi.”
An Mộc gật đầu, nhìn xung quanh mới phát hiện mọi người đều đang nhìn về một phía.
Phong Kiêu dừng xe rồi đi tới, tuy anh mặc đồ thể thao, đeo kính râm không nhìn ra diện mạo nhưng khí chất quanh người lại làm cho người ta không thể khinh thường.
Anh đứng ở nơi nào nơi đấy biến thành phong cảnh, dù cho học viện này minh tinh hội tụ, là nơi nhan sắc rất có giá trị, nhưng vẫn trở thành tiêu điểm của mọi người.
Lý Mạt Mạt đờ đẫn, bộ dáng cố gắng bảo toàn hình tượng không còn nữa, vẻ mặt háo sắc nói, “Soái ca trong học viện điện ảnh và truyền hình, sao lại nhiều như vậy, hình tượng cũng chuẩn quốc tế quá đi, An Mộc mau nhìn kìa, anh ấy đang tới, cậu nói xem tớ có thể đi tới xin chữ ký không?”
An Mộc nghe Lý Mạt Mạt nói, ho khan một tiếng, “Ờm, để tớ giới thiệu, đó là…bạn trai tớ.”
Nói ra hai chữ bạn trai, mặt cô đỏ bừng, có chút không tự nhiên
Lý Mạt Mạt nghe xong thì kinh ngạc, quay lại nhìn Phong Kiêu, rồi lại nhìn An Mộc, vỗ lên vai cô thật mạnh, “Hóa ra là hoa đã có chủ!”
Từ sau khi An Mộc thôi học, Lý Mạt Mạt ngược lại càng ngày càng thân thiết với An Mộc hơn, giờ hai người đã trở thành bạn tốt rồi.
Nhưng cái vỗ vai này của Lý Mạt Mạt, Phong Kiêu nhìn thấy thì híp mắt lại, liếc cô một cái.
Lý Mạt Mạt không hiểu sao cô tay mình hơi lạnh một tí, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Phong Kiêu, sợ đến mức có chút nói không ra tiếng.
“Được rồi, chúng mình cùng vào thôi.” Đã 2h chiều rồi, An Mộc tính đi báo danh trước rồi mời các bạn đi ăn tối.
Học viện có thể coi là xuất sắc nhất trong những học viện điện ảnh và truyền hình ở Kyoto, cảnh vật tao nhã, kiến trúc rộng lớn, Lý Mạt Mạt đi cùng vài bạn học từ đại học C thị, theo An Mộc dạo quanh vài vòng liền cảm thấy trường của mình so ra đúng là quá yếu kém rồi.
Lý Mạt Mạt kéo tay An Mộc, nhìn kiến trúc trong trường, luôn miệng thán phục.
An Mộc cũng bắt chuyện hỏi han những người bạn đi cùng.
Phong Kiêu vẫn luôn đi sau cùng, chậm rãi cước bộ, tâm trạng rất tốt.
An Mộc đi hai bước liền quay đầu nhìn anh, tiếp xúc với ánh mắt anh rồi lại tiếp tục dẫ Lý Mạt Mạt đi dạo.
Lý Mạt Mạt cười cô, “Mới quen sao? Yêu đương cuồng nhiệt thấy thế nào?”
An Mộc không kìm được mà đỏ bừng mặt, vừa muốn giải thích thì Lý Mạt Mạt vẻ mặt giống như vừa phát hiện ra vùng đất mới, kích động chỉ về phía một gái đeo kính phía trước, “An Mộc, nhìn kìa! Tống An Huệ! Trời ạ….cô ấy chính là Tống Ân Huệ rồi!”