Cho nên mới sẽ có người bán thận kiếm tiền.
Nhưng người quyên thận thân thể cũng chỉ còn lại một quả thận, cho nên thân thể cũng sẽ trở nên suy yếu một ít.
Phong Kiêu lập tức nhăn mày, nụ cười lại lần nữa biến mất. Ngữ khí của anh rất nhẹ, lại chân thật đáng tin, “Không được”
Hai chữ, lộ ra một cỗ ngữ khí mệnh lệnh.
An Mộc quay đầu, nhìn về phía anh, thở dài, “Nhưng là vạn nhất thận của em phù hợp với thận của con bé, em...”
“Con bé có cha mẹ, chị gái của mình, cần thận của em làm cái gì?”
An Mộc cúi thấp đầu xuống.
Phong Kiêu xoa xoa huyệt thái dương.
Anh biết, chuyện vật nhỏ đã nhận định rồi, rất khó để thuyết phục.
Giống như chuyện cô thích giới giải trí, liền một lòng một dạ lăng vào. Cho dù chính anh đã từng phản đối như vậy, nhưng cũng không có hiệu quả.
Nghĩ đến đây, Phong Kiêu liền biết nên nói thế nào thuyết phục cô, “Quyên thận, vậy em không thể đóng phim được nữa”
An Mộc mạnh mẽ ngẩng đầu, “Vì sao chứ?”
Phong Kiêu nhàn nhạt trả lời, “Quyên thận, cơ năng của thân thể khẳng định sẽ giảm xuống, em cho rằng đóng phim không cần một thân thể có thể lực tốt?”
Đúng thế!
An Mộc quay đều là phim truyền hình cùng cổ đại, rất cần một cơ thể có thể lực tốt.
An Mộc bực bội xoa xoa tóc, “Aiz, khó quá bỏ qua đi! Giống như anh nói, Phí Phẩm Trúc là chị em ruột cùng mẹ cùng cha với con bé, thận chắc chắn càng phù hợp hơn so với em. Chúng ta về nhà thôi”
Phong Kiêu nhìn cô, lòng lại cảm thấy không yên.
Anh có một loại cảm giác chuyện này... sẽ không dễ giải quyết.
Còn có, Hạ Tâm Băng vẫn luôn không thích cô con gái An Mộc này của bà, vậy vì sao lại thông tri bệnh tình nguy kịch của Phí Thính Âm cho cô làm gì?
Phong Kiêu lái xe, con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm phía trước.Bởi vì là đêm khuya, cho nên trên đường cơ hồ không có một bóng người.
Dưới ánh đèn mở nhạt, con đường phía trước giống như một chiếc mồm đầy máu của một con quái vật, đang chờ đợi để cắn nuốt bọn họ.
Khóe môi Phong Kiêu gợi lên một nụ cười nhạt: Bất kể là ai, muốn tổn thương cô, đều không thể!
Thần tới chắn Thần, Phật tới giết Phật!
Phong Kiêu anh không phải là người tốt, trên tay mạng người cũng không ít.
Mà Phí Thính Âm tính là cái gì. Dám tổn thương vật nhỏ, là ai anh cũng sẽ không bỏ qua!
-----
Lúc xe về đến nhà, An Mộc tinh mắt phát hiện, ngoài biệt thự dừng một chiếc xe. Mà chung quanh xe, đứng mấy tên bảo tiêu.
Cô tò mò liếc mắt một cái với Phong Kiêu.
Mẹ Phong tới nơi này, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng mang theo bảo tiêu, như vậy nhiều người tới như vậy là tới làm gì?
Sắc mặt Phong Kiêu không có biến hóa. Dừng xe, liền cùng An Mộc bước ra. Hai người đi đến phòng khách, liền nhìn thấy...
Hơn nửa đêm, Đặng Hi Thần không ngủ, lại ở trong phòng khách... Đắp mặt nạ.
Trước mặt Đặng Hi Thần, một người đàn ông đang đứng. Thân hình cao lớn cường tráng, rõ ràng cao đến 1m82, nhưng giờ phút này lại cúi đầu, bộ dáng giống như chỉ 1m28.
“Vợ à, anh sai rồi, em theo anh về nhà đi” Người đàn ông nhỏ giọng mở miệng, trong giọng nói mang theo khẩn cầu.
Đặng Hi Thần nhìn nhìn móng tay của mình, thổi một chút, bộ dáng rất giống người phụ nữ hư hỏng trong phim, “Anh là ai? Tôi quen anh sao?”
Phong Hầu lúc đối diện với Phong Kiêu, luôn bày ra bộ dáng trưởng bối uy quyền, nhưng giờ phút này lại giống như một con chó nhỏ cầu sủng. Bộ dáng chân chó kia...
An Mộc tin tưởng, chỉ cần Đặng Hi Thần nói một câu ông liền sẽ lết tới quỳ liếm chân nữ thần!
Giọng nói của Phong Hầu cực kỳ ôn nhu, “Vợ à, anh chính là ông xã của em a, sao em có thể không quen biết anh được chứ?”
Đặng Hi Thần ngẩng đầu, nhìn ông một cái, trong ánh mắt lộ ra mê mang, nhưng khóe môi xấu xa kia cho thấy, bà rõ ràng đang diễn kịch, “Ông xã? Tôi có ông xã sao?”
“Có có!” Phong Hầu chỉ thiếu quỳ xuống bái lạy Đặng Hi Thần nữa mà thôi.