Trên người của An Mộc mặc một bộ áo cổ trang màu tím, tóc đen nhánh, mềm mại rối tung ở sau người, trên tóc, chỉ có một trâm cài màu tím.
Khuôn mặt nhỏ, giờ phút này lại phát ra uy áp làm cho người khác sợ hãi, một đôi mắt phượng, càng tăng thêm vài phần hơi thở xuất trần, hào quang bắn ra bốn phía, cao quý không thể xâm phạm, để người ta trông thấy, không sinh ra tâm tư bỉ ổi, dường như thấy được nữ thần.
《 Đông Hoa công chúa 》 là căn cứ vào tiểu thuyết tu tiên ở trên internet cải biên(sửa đổi) mà thành.
Quỳnh hoa chính là vị thần cuối cùng trên tiên giới, vì muốn bảo vệ, nên đã cùng Tà Hoàng đồng quy vu tận(cùng nhau chết).
Vạn năm sau, hồn phách chuyển thế trở thành một người tâm trí không được đầy đủ nữ hài Đông Hoa, vốn là công chúa của một quốc gia, lại bị người ghét bỏ, sau bị thượng tiên Minh Uyên thu nhận, từ đây đi theo sư phó tu tiên.
An Mộc giờ phút này đóng vai, chính là vai chính kiếp trước của Đông Hoa, Quỳnh Hoa.
Quanh thân cô có một cổ khí thế, bỗng nhiên cảm thấy đây chính là hiện thế của Quỳnh Hoa.
Hoàng Đạo nhìn An Mộc, ngẩn ngơ trong chốc lát, che lại đôi mắt bối rối ở phía sau, hiện ra vẻ mặt hưng phấn.
“Mau! Mỗi người vào vị trí của mình! Quỳnh hoa, cô đến bên này……” Không phải không phát hiện người đóng vai Quỳnh Hoa đã thay đổi người, chỉ là đối với phim truyền hình cùng với đạo diễn cực kì chuyên nghiệp, mới không đi quản chuyện này.
Phần diễn bên trong, diễn vai Quỳnh Hoa là một người, ở trên Cửu Trùng Thiên vắng vẻ, cô đơn, sau đó Tà Hoàng tìm mọi cách tới gần, hai người dần dần nảy sinh tình cảm, cuối cùng, Quỳnh Hoa phát hiện Tà Hoàng muốn trộm Đá Nữ Oa, giận dữ về sau, cùng với Tà Hoàng đồng quy vu tận.
Diễn vai Tà Hoàng, chính là nam chính, cũng diễn vai Minh Uyên thượng tiên, chính là ảnh đế Tạ Nghi.
Kỹ thuật diễn của anh ta rất thành thạo, như có ánh sáng của đèn điện quang.
Tất cả tình cảm diễn xuất, đều dựa vào đôi mắt để diễn.
Cuối cùng một màn, khuôn mặt của Quỳnh Hoa cao quý lạnh lẽo, mặt không có biểu cảm, đôi tay nắm chặt thành quyền run nhè nhẹ, nội tâm của nàng giờ phút này hỗn loạn.
“Tà Hoàng, muốn lấy Đá Nữ Oa, vậy thì hãy bước qua thi thể của ta!”
Giọng nói thê lương, phát ra lại trầm thấp, xen lẫn vừa hận vừa yêu, mọi người trên trường quay nghe được, đều cảm thấy mũi chua xót.
Tà Hoàng hơi ngẩn người, trong mắt tình sâu cùng phức tạp, khắc hoạ vừa đúng, có thể tả sự khát khao nồng đậm, hắn cuối cùng vung kiếm lên, đâm thẳng mà xông tới.
Quỳnh Hoa không thể tin cúi đầu, làm như không tin, Tà Hoàng thật sự sẽ giết nàng.
Mà Tà Hoàng, cả người sửng sốt, “Quỳnh Hoa, vì cái gì không né?! Nàng rõ ràng có thể……”
Quỳnh Hoa chợt cười, đôi mắt của nàng, thẳng tắp nhìn Tà Hoàng, “Chàng rốt cuộc, có từng yêu ta hay không?”
Tà Hoàng nhìn vết thương của nàng đang chảy máu, “Quỳnh Hoa, nàng đừng nhúc nhích, ta chữa thương cho nàng!”
Quỳnh Hoa đột nhiên lùi về phía sau một bước.
Bị kiếm đâm trúng ngực, đau đớn vạn phần.
Nàng chợt một phen giữ chặt Tà Hoàng, hai tay vung vẩy, tựa như làm phép, “Tà Hoàng, vậy thì đi theo với ta!”
Cái loại ánh sáng thiên địa linh khí, đều là chế tác của hậu kỳ, thời điểm diễn viên biểu diễn, thường thường sẽ cười một trận, nhưng giờ phút này, mọi người xem nhân vật Quỳnh hoa hết sức nghiêm túc, cố chấp, đau xót, bộ dạng kiên cường, ai cũng không cười ra nổi.
Quỳnh Hoa đóng băng Tà Hoàng, sau đó che lại miệng vết thương của mình, nghiêng nghiêng dựa vào trong lòng ngực của hắn.
Màn ảnh sau cùng, ánh mắt của nàng sâu thẳm, giống như đang nhớ tới những ký ức, cho đến một lúc sau, trong miệng nàng nỉ non, “Ta như thế nào sẽ giết chàng được? Tà Hoàng, vạn năm sau, không cần nhớ rõ ta.”
Một giọt nước mắt trong suốt, chậm rãi từ khóe mắt của nàng chảy xuống.
Cảm xúc mọi người ở đây đều thay đổi, thậm chí Hoàng Đạo đều quên kêu cắt.
Đúng lúc này, một thân hình vọt tới giữa sân, nắm chặt An Mộc, một cái tát vang lên, đánh vào trên mặt của cô.
Giọng nói bén nhọn của Bạch Ngọc Khiết truyền đến: “Tiện nhân, đây là vai diễn của tôi, ai cho cô đoạt vai diễn của tôi?!”