An Mộc chớp chớp mắt:”Đó là vài lần điểm danh, tôi vì ngủ nướng mà trốn học nên bị trừ điểm.”
“Vài lần?”
“Thì là một hai lần gì đó.” An Mộc vừa chạm phải ánh mắt cười như không cười của Phong Kiêu thì vội vàng ho khan một tiếng, “Ài….Được rồi, là nhiều hơn hai lần, nhưng chú út, không phải là vừa mới học đại học nên mới có chút ham chơi sao, tôi cam đoan, về sau sẽ không thế nữa.”
Phong Kiêu híp mắt nhìn cô.
Đứa nhỏ bị người nhà họ Phong cực kỳ chán ghét, vậy mà…
“Sao lại tìm tôi?”
Sao lại tìm anh ư?
An Mộc cũng không trả lời được câu hỏi này.
Rõ ràng…từ lúc gặp mặt đến bây giờ, Phong Kiêu luôn ở một vị trí vô cùng áp bức.
Phong Kiêu là chú út của Phong Tử Khiêm, nhưng lại mấy lần bắt nạt mình.
Bản thân An Mộc cũng không hiểu nổi suy nghĩ của mình nữa, nghĩ không thông thì thôi tốt nhất không nghĩ nữa, cô nhìn Phong Kiêu, ra vẻ đáng thương, nước mắt vòng quanh:”Chú út, chú cũng thấy rồi đấy, đám người họ Phong kia ai cũng không thích tôi, nếu tôi phải mời bọn họ đến thì chắc chắn bọn họ sẽ nhân cơ hội này châm chọc tôi, chú út, tôi….”
Cô nhóc này mặt thật dày, cứ để mặc cho người ta châm chọc mới là lạ!
Nhìn cái bộ dáng nước mắt đầy mặt này của cô, Phong Kiêu lại nghĩ tới cái người hôm qua đến tìm quản lý Tôn.
Tuy không dùng thủ đoạn chân chính, nhưng mà….
Làng giải trí phức tạp, bên trong xấu xa dơ bẩn đến thế nào, anh là người hiểu rõ hơn ai hết!
Phong Kiêu bỗng nhiên bắt đầu tức giận, cười lạnh,”Muốn tôi đi cũng được thôi, nhưng cô phải nói cho tôi biết, cô không đi học thì rốt cuộc cô đang làm cái gì?”
An Mộc thấy ngữ điệu của đối phương bắt đầu thả long, lập tức vui sướng ngẩng đầu lên, “Chú út, tôi…”
Nhưng vừa mới ngẩng đầu thì nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của Phong Kiêu đang hừng hực lửa giận.
Toàn bộ không khí trở nên bức bối, cứ như sắp phát nổ.Trai tim nhỏ bé của An Mộc run rẩy.
Người đàn ông này khi nổi giận thật đáng sợ!
Nhưng rõ ràng vừa rồi còn nói chuyện hòa hảo, giờ thì trở mặt như trở bàn tay!
An Mộc nói chuyện càng thêm thận trọng, “Chú út, thực ra…”
Nói xong, cô cắn môi bộ dáng thẹn thùng.
Phong Kiêu chăm chú xem xét, nghiền ngẫm lời nói của cô, lửa giận trên người cũng chậm rãi tiêu tan. An Mộc khẽ thở phào.
Sau đó cô lại cẩn thận mở miệng,”Gần đây tôi có nghiện chơi game, cho nên mới trốn học thường xuyên.”
Lời này thốt ra, chỉ cảm thấy lửa giận của đối phương vừa mới nguội đi giờ lại bùng lên mạnh hơn.
Thậm chí, Phong Kiêu còn không thèm che dấu sự tức giận của mình, trong mắt rét lạnh:”Game?”
An Mộc gật gật đầu, ra sức khẳng định là sự thật.
Nhưng cô không biết, cái bộ dạng này của cô càng làm cho Phong Kiêu giận muốn điên lên.
Vôn muốn nói chuyện tử tế với cô, dù sao năm đó…
Nhưng cô nhóc này lại làm mấy việc không đàng hoàng như vậy, đến giờ này mà còn diễn trò!
An Mộc nói xong liền cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Phong Kiêu, thấy anh nụ cười của anh rất kỳ quái, con ngươi tối đen trầm ngâm, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Ngay lúc cô phỏng đoán không biết người đàn ông này có tín nhiệm mình hay không thì đột nhiên cánh tay bị túm lấy rồi cả cơ thế bị nhấc hổng lên!
Cả người An Mộc lọt thỏm trong lòng Phong Kiêu!
Ai…..
Cái mũi bị đập mạnh thật đau.
Cô ngẩng đầu, hung hăng đáp trả ánh nhìn phẫn nộ của anh, khuôn mặt đẹp trai của anh khẽ cúi xuống, nham hiểm nói:”Vậy cô tính lấy gì để cảm tạ tôi đây?”