Mà người quay chai, chính là Đường Kỳ.
Kết quả này vừa ra, mọi người trước tiên là sửng sốt, sau đó cười òa lên.
Lương Vi Ái mở miệng nói, “Qủa nhiên là nhân quả tuần hoàn nha. Phong tổng, vừa rồi đặc tội Đường Kỳ của chúng tôi, lúc này lại rơi vào tay cô ấy!”
Mọi người không dám nói giỡn với Phong Kiêu, chỉ có thể cười hắc hắc theo.
Đôi mắt Đường Kỳ tràn ngập hưng phấn, “Phong tổng, lời nói thật lòng hay mạo hiểm?”
Phóng Kiêu nhíu mày, cười dựa vào trên sô pha, tư thái khiếp người, nhưng khóe môi vẫn treo nụ cười như cũ. Ngay lúc An Mộc đang cho rằng đối phương sẽ không phối hợp chơi loại trò chơi này, lại nghe anh nói, “Lời nói thật lòng”
Đôi mắt Đường Kỳ sáng lên, “Phong tổng, phu nhân của anh...”
Vốn đang định nói, nhưng khi thấy con ngươi cười như không cười kia, lại lập tức rụt rè lại, cuối cùng chỉ có thể mở miệng, “... Có đẹp không?”
Trên mạng đều suy đoán Phong phu nhân là ai. Bát quái trong lòng mọi người, không thể khinh thường nha!
Lương Vi Ái nghe thấy vấn đề này, thậm chí thở dài một hơi thật mạnh, “Đường Kỳ, cô lá gan cũng thật quá nhỏ!”
Đường Kỳ thưa dạ. Vừa rồi Phong tổng đột nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ một cái liếc mắt, khiến tâm trí người khác như ngập trong hầm băng, toàn thân rét run. Câu hỏi kia vốn cô muốn hỏi Phong phu nhân tên gì, nhưng vừa lên tới miệng, lại phải nuốt xuống.
Phong tổng quá đáng sợ.
Câu hỏi này, quả thực là rất vô nghĩa có được không!
Phong Kiêu là người nào, phu nhân có thể không xinh đẹp sao?
Hơn nữa, chẳng lẽ không hiểu câu ‘Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ sao? Cho dù chỉ là người bình thường, trong mắt Phong Kiêu, chỉ sợ cũng là đẹp như tiên!
Lúc mọi người cho rằng không có gì để bát quái, Phong Kiêu đột nhiên mở miệng, “Cô hỏi, chính là ấn tượng của tôi đối với cô ấy, trong lần gặp mặt đầu tiên?”
Đường Kỳ gật gật đầu.
Phong Kiêu vươn tay, sờ sờ cằm của mình, ánh mắt như cười như không nhìn về phía Phong Kiêu, “Lúc ấy tôi suy nghĩ, trên thế giới này, sao lại có cô gái xấu như vậy?”
Một câu vừa rơi xuống, toàn bộ người trong phòng nháy mắt liền rơi vào trầm mặc.
An Mộc tức giận lại đá một chân qua!
Phong Kiêu lại lần nữa né.
Kết quả là...
“A, ai lại đá tôi!” Triệu Việt Thâm đã bò ở trên bàn ngủ rồi, đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, ôm lấy cẳng chân của mình, “Đau quá!”
Phong Kiêu nhìn về phía người khởi xướng, lại thấy An Mộc bộ dáng lo lắng nhìn Triệu Việt Thâm, một câu cũng không nói. Bộ dáng kia vô tội không thể nghi ngờ.
Trong lòng Phong Kiêu lập tức cười như nở hoa, tiểu hồ lỳ này!
Một câu nói của Triệu Việt Thâm, đánh vỡ trầm mặc trong phòng. Mọi người cười hắc hắc, nhìn Phong Kiêu, “Phong tổng thật thích nói giỡn”
An Mộc nhẹ nhàng nói một câu, “Phong tổng khẳng định uống say rồi. Nếu là xấu đến vậy, sao có thể cưới về nhà?”
Phong Kiêu liền theo tới một câu, “Bởi vì tôi cảm thấy, xấu như vậy, tôi liền dứt khoát hy sinh bản thân giải phóng cho những người đàn ông trên thế giới này, cưới cô ấy về nhà”
An Mộc:...!!!
Khóe miệng An Mộc co rút, dùng sức liếc mắt trừng Phong Kiêu một cái.
Đợt thứ tư, miệng chai lại vất vả nhắm ngay Phong Kiêu.
Lúc này câu hỏi tương đối sắc bén, “Phong tổng, anh cùng phu nhân của anh, là tình đầu ý hợp? Hay là thanh mai trúc mã? Ai theo đuổi ai trước?”
An Mộc trừng mắt nhìn Phong Kiêu một cái, ho khan một tiếng, ý bảo anh đừng nói gì bậy bạ.
Vì thế Phong Kiêu liền thật sự rất ngoan ngoãn trả lời, “Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã bổ nhào vào tôi. Aiz!”