Lý Mạt Mạt thở dài:” Cái tên Kim Chủ này là giám đốc điều hành một công ti nhỏ, còn Đường Hạ lại có gương mặt quá phổ thông, dễ dàng hòa trong đám người thường, như vậy chẳng phải là rất khó nhận ra hay sao?
Các nữ sinh ở hàng ghế đầu im bặt không câu nào, tất cả đều không dám tranh luận với suy nghĩ của lãnh đạo đội.
An Mộc nhìn Lý Mạt Mạt, đột nhiên nghĩ đến Lý tổng cũng họ Lý, không lẽ…
Lý Mạt Mạt nghiêng đầu thấy An Mộc đang hướng ánh mắt đầy dò xét về phía mình, nét mặt liền thoáng nét lúng túng, thấp giọng:” Thực ra thì, người này, là chú của tôi”
An Mộc….
Chẳng trách Lý Mạt Mạt lại yên tâm như vậy.
__________*__________
> phi hành đoàn
Hôm qua Thi Vi bị tai nạn xe, đạo diễn Hoàng Khải đến giờ vẫn tất bật không nghỉ, bụng dạ bất an như ngồi trên đống lửa.
Một diễn viên đi ra từ phòng thử sau khi được chỉ định thử sức để thế vai, sắc mặt của Hoàng Khải lúc này lại càng thêm sầu não.
“Năm nay không có đến một diễn viên giỏi nào sao?”- Hoàng Khải thấp giọng, lên tiếng hậm hực.
Bên cạnh anh ta là người quản lí sân khấu, cũng cúi dầu, không dám nói lời nào.
Thi Vi là một diễn viên đạt tới mức chuyên nghiệp đến từng diễn xuất nhỏ, nếu tham gia vào bộ phim truyền hình này, nhất định bộ phim sẽ được xếp hạng tốt trước thời hạn.
<< Đông Hoa công chúa>> là nhân vật chính, cách đây 6 tháng đã chọn diễn viên rồi, mà giờ lại chỉ có một ngày để tìm người thích hợp thay thế, quả là không dễ dàng gì. Hơn nữa, ngày kia đã là cuối tuần, tập thứ 2 sẽ lên sóng!
Thời gian càng lúc càng gấp, bên cạnh Hoàng Khải là diễn viên từng đoạt giải Golden Horse, đột nhiên lên tiếng:” nếu đã đến nước này, có nên để vai đó cho… Quỳnh Hoa thử một chút??”
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng lập tức im lặng, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Hoàng Khải.Hoàng Khải trầm ngâm nghĩ ngợi một lát:” Phát đoạn video đã ghi tại phim trường cho tôi xem”
Đoạn phim được chiếu lên, xem xong, mọi người trong phòng lại nhất loạt thở dài.
Lúc ấy An Mộc vì muốn thu hút ánh mắt của người quản lí sân khấu nên đã cố gắng thể hiện lối diễn cao ngạo, vì vậy có thể nói, vai Quỳnh Hoa được diễn xuất bằng chính bản chất thật của diễn viên.
Nhưng Đông Hoa và Quỳnh Hoa vẫn có nhiều điểm bất đồng.
Vai Quỳnh Hoa chỉ cần dáng vẻ cao ngạo là có thể lột tả được nhân vật, còn Đông Hoa, bắt đầu là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần, mang trong mình đủ sự hồn nhiên của tuổi thơ trong veo và cả cái ngây ngốc của một đứa trẻ chậm phát triển, từ từ lớn lên, cuối cùng lại muốn kết duyên cùng nam chính là Minh Uyên, tình yêu đong đầy, cảm xúc dâng tràn thăng hoa cả trời đất. Diễn biến tâm lí phức tạp như vậy, không phải vai diễn mà một diễn viên bình thường có thể kiểm soát.
Đường Hạ là một diễn viên mới, tuổi lại nhỏ như vậy, làm sao có thể đảm nhận tốt vai diễn này??
Hoàng Khải càng thêm sầu não, cất giọng cáu kỉnh:” lát nữa sắp xếp cho người đến thử vai, nếu vẫn không được thì tìm đến cả bé gái đó… bé gái diễn phân vai Đông Hoa lúc nhỏ”
“là Hoàng Đạo” – người quản lí sân khấu tiếp lời, sau đó quay người đi ra phía cửa để lập tức giải quyết công việc được giao, đi được nửa quãng đường, anh ta đột nhiên quay lại:” Hoàng Đạo, hoặc có thể để cho diễn viên đóng vai Quỳnh Hoa ban nãy thử sức một chút?”
Hoàng Đạo vò đầu tâm trí giờ đang rối bời, căn bản anh không còn nhiều lựa chọn, nhanh chóng lên tiếng: “okay”
Lời vừa buông xuống thì có người sắc mặt biến đổi, quay sang Hoàng Khải:” Hoàng Đạo ư, ngài đọc tin tức này đi…”
Dứt lời, người đó đưa ra trước mặt Hoàng Khải từng đoạn blog nhỏ trên mạng.
Hoàng Khải xem xong nét mặt lập tức thay đổi, vẫy tay về hướng người quản lí sân khấu:”đừng để cô ấy đi thử vai”
Quản lí sân khấu không dám nói chuyện trực tiếp thêm với Hoàng Khải, cất bước ra ngoài.
-*-
Nếu An Mộc biết vì muốn tranh vai Bạch Ngọc Khiết, mình ban đầu đã ở trước mặt người quản lí sân khấu, diễn vai Quỳnh Hoa là một hình tượng cao ngạo, khiến bọn họ cho rằng sức cô diễn vai Quỳnh Hoa chẳng qua là gặp đúng dịp chứ cũng không có nhiều kĩ năng diễn xuất, vì vậy mà bỏ lỡ vai Đông Hoa, có khi cô cũng ấm ức đến hộc máu.
Nhưng lúc này, An Mộc cảm thấy mình gặp phải vận đen vô cớ, tâm trạng cũng không được xem là tốt.
Sau giờ học, cô đang thất thần lê bước trong khuôn viên trường, bỗng chuông điện thoại reo