Hạ Tâm Băng nghe hai chữ chân ái (tình yêu đích thật), sắc mặt trầm xuống, trong lòng thắt lại.
Biểu tình của bà, rơi vào trong mắt Phí Đằng. Đôi mắt ông ta nhìn bà, lộ ra biểu tình như đang suy tư điều gì.
Hạ Tâm Băng trong lòng thầm than một tiếng không ổn. Sao có thể trong bất tri bất giác, lộ ra bản thân hoài niệm An Quốc Bang?
Bà vừa muốn nói điều gì đó, chứng minh mình trong sạch, đèn cấp cứu đột nhiên tắt. Cửa mở ra, lực chú ý của mọi người lập tức tụ tập vào phòng phẫu thuaatk, khiến cho những lời bà muốn nói bị nghẹn lại, cuối cùng phải nuốt xuống.
Phí Đằng nôn nóng đi về phía trước hai bước, bắt lấy tay bác sĩ, mở miệng, “Bác sĩ Thời, thế nào rồi?”
Tất cả mọi người đều nhất trí nhìn về phía bác sĩ.
Giờ khắc này, An Mộc thậm chí cảm thấy, trái tim mình cũng ngừng đập chỉ vì cờ một câu trả lời của ông.
Bác sĩ tên là Thời Trung, thuộc loại hình trong nóng ngoài lạnh. Nghe nói như thế, tháo xuống khẩu tran, nhìn đám người bên ngoài một chút, lúc này mới mở miệng, “Bệnh nhân vừa qua cơn nguy kịch, tính mạng đã không còn nguy hiểm, nhưng là bệnh tình đã rất nguy kịch, mọi người nên suy xét đến việc phẫu thuật cấy ghép thận”
Loại bệnh thận suy kiệt này, chỉ có một biện pháp trị tận gốc, đó chính là cấy ghép thận.
Nhưng cấy ghép thận tính nguy hiểm rất cao, cho dù máu mủ ruột thịt với nhau, cũng tồn tại phản ứng bài xích.
Đây cũng là lý do Phí Đằng và Hạ Tâm băng chưa cho Phí Thính Âm làm phẫu thuật.
Nhưng biện pháp tạm thời hiện nay, một lần so với một lần càng kém, trị phần ngọn không trị gốc, hiện tại cũng đã đến đường cùng.
Phí Đằng nghe nói như thế, cả người giống như nháy mắt già thêm mười tuổi, cúi đầu thở dài, “Tôi đã biết. Tôi sẽ chuẩn bị thận để cấy ghép, đến lúc đó còn phải làm phiền đến bác sĩ Thời giúp đỡ”
Thời Trung gật gật đầu, “Bác sĩ Hâm Nguyệt của bệnh viện chúng tôi mới từ nước ngoài về, công việc chính của cô ấy là cấy ghép thận, đến lúc đó tôi sẽ hội chẩn với cô ấy, như vậy xác suất thành công cũng sẽ cao hơn một ít”
Phí Đằng gật đầu, “Cảm ơn, cảm ơn!”Thời Trung gật đầu đáp trả.
Phí gia chính là đại gia tộc hào môn, bệnh viện thường đến cùng là bệnh viện đứng đầu trong nước. Cho dù có An Mộc cùng Hạ Tâm Băng ở đây, những y tá hay bác sĩ thấy hai người, rõ ràng kích động không chịu nổi, nhưng việc nên làm vẫn phải làm, cũng không tiến tới xin chữ ký. Như vậy cũng có thể nhìn thấy nơi này kỷ luật rất nghiêm minh.
Thời Trung ở bên trong làm phẫu thuật suốt sáu tiếng, cũng rất mệt. Anh gật gật đầu chào với người nhà bệnh nhân, liền bước về văn phòng của mình.
An Mộc rõ mắt nghĩ, lại nhìn vài người trước mặt một chút, liền yên lặng rời khỏi.
Xe của Phong Kiêu, dừng lại ở ven đường đối diện bệnh viện.
Cô chạy đến bước vào xe. Thấy cô cảm xúc nhẹ nhàng, Phong Kiêu liền biết lần này Phí Thính Âm đã qua cơn nguy kịch. Trên gương mặt không có biểu tình gì, rốt cuộc hơi cong môi, lại khôi phục bộ dạng bình tĩnh thong dong như trước.
Phong Kiêu thật sự rất sợ, nếu Phí Thính Âm chết đi, An Mộc sẽ khóc thành cái dạng gì?!
Bàn tay to của anh vươn ra, nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo của An Mộc.
An Mộc khẩn trương đến điên rồi.
Đừng nhìn cô ở trong đó đấu võ mồm, biểu tình lại rất thong dong, nhưng cô thật sự rất sợ hãi. Sợ cửa mở ra, bác sĩ nói bọn họ đã cố gắng hết sức.
Phí Thính Âm đáng yêu như vậy, đơn thuần như vậy, hơn nữa còn thiện lowng như vậy, sao có thể cứ như vậy mà bị thần chết đoạt đi sinh mệnh?
An Mộc nắm chặt tay, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phong Kiêu, “Anh nói, nếu em quyên thận cho Thính Âm thì thế nào?”
Mỗi người đều có hai quả thận, nhưng thật ra cơ năng của thân thể, chỉ cần dựa một quả thận cũng hoàn toàn có thể ứng phó.