An Mộc không nói hai lời, chui vào ghế sau, Diệp Đồng Đồng cũng không chút nghĩ ngợi, liền ngồi lên.
Xe chạy, mấy người bọn họ đều quá sốt ruột, đều không có chú ý tới, cũng ở khách sạn, có người ở trên lầu, cầm di động, chụp lại cảnh Vệ Uy mở cửa kính xe, hơn nữa còn chụp được cảnh An Mộc lên xe.
*
Xe ở Hoành Điếm quốc lộ thượng hành đi, Vệ Uy dò hỏi:
“Đi đâu?”
“Thành phố C, tân hoa lộ đường trạch.”
Có một số việc, không biết rõ ràng, trong lòng An Mộc liền hỗn tạp.
Diệp Đồng Đồng không rõ nguyên do, nhưng mà nhìn sắc mặt An Mộc, cũng biết sự tình rất quan trọng, một câu cũng không nói, liền như vậy nắm tay An Mộc.
Vệ Uy lái xe, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy An Mộc dần dần an tĩnh lại, chú ý tới con ngươi của cô đã bắt đầu lý trí, lúc này mới chậm rãi mở miệng:
“An tiểu thư, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
An Mộc nắm chặt nắm tay.
Nhận được điện thoại, kỳ thật phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn gọi cho Phong Kiêu, bởi vì cô không tin!
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy may mắn, cô thật sợ sẽ nghe được cùng một loại đáp án từ trong miệng Phong Kiêu.
Nhưng mà, muốn điều tra rõ chuyện này, cần phải có người hỗ trợ.
Cho nên lời của Vệ Uy nói ra, An Mộc trầm tư một chút, liền đem sự tình trải qua nói cho anh.
Vệ Uy nhíu mày:
“Ý của hắn ta là, cha mẹ của cô, là do thiếu gia giết chết?”
An Mộc lắc đầu:
“Tôi không tin.”
Vệ Uy nhẹ nhàng thở ra, An Mộc lại nhìn về phía anh:
“Chính là……”
An Mộc cắn môi:
“Tôi hoài nghi, cha mẹ tôi chết, cùng anh ấy có quan hệ.”
Vệ Uy nhướng mày nhìn cô:
“Vì sao lại nghĩ như vậy?”
Con ngươi An Mộc rũ xuống, nghĩ tới lúc trước cô đi theo Phong Kiêu ở thành phố C, lái xe bị chặn lại ở trên đường cao tốc sự tình.
Nếu lúc ấy……
Phong Kiêu bị người đuổi giết, ở quốc lộ dẫn đến một trận loạn chuyển, gây ra tai nạn cho cha mẹ cô thì sao?
Cô nhớ rõ, tai nạn năm đó, chính là tai nạn liên hoàn, chỉ là cha mẹ cô bi thảm nhất mà thôi, bị tong xe, tông đến nỗi nát bét, bởi vì quá mức thảm thiết liền trực tiếp hoả táng.
Vệ Uy nghe nói như thế liền hơi khựng, tiếp theo liền trầm mặc xuống.
Năm đó……
Nhìn thấy Vệ Uy trầm mặc, An Mộc dò hỏi:
“Năm đó, anh ấy có gặp tai nạn xe cộ sao?”
Vệ Uy không muốn lừa gạt An Mộc, gật gật đầu.
Anh gật đầu một cái, tim An Mộc có chút lạnh lẽo.
Không nghĩ tới…… Thật sự có chút quan hệ a.
Nhưng nếu là như thế này……
Cô có thể trách Phong Kiêu sao?
Có thể sao?
Phong Kiêu bị người ta đuổi giết, chỉ là đang chạy trốn mà thôi, tai nạn xe của cha mẹ cô cũng là do người đuổi giết anh gây ra, cùng Phong Kiêu có cái gì quan hệ?
Chính là!
Nếu không có Phong Kiêu, thì không có trận tai nạn kia.
An Mộc càng nghĩ, ngực càng đau, cuối cùng ôm đầu gối, cảm thấy toàn thân rét run.
Diệp Đồng Đồng cũng đã nghe được hết tất cả sự tình, cũng khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, cô cũng đang mặc đồ ngủ, cho nên liền như vậy ôm lấy An Mộc, muốn dùng thân thể mình để truyền chút ấm áp cho An Mộc.
“Mộc Mộc, không cần nghĩ nhiều, đây đều là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn chuyện này xảy ra mà.”
An Mộc cúi thấp đầu xuống, trong hốc mắt có chút óng ánh.
Đúng vậy, đây là một hồi ngoài ý muốn.
Chính là cô không thể nào khống chế được việc oán trách Phong Kiêu.
Rõ ràng biết, tất cả mọi chuyện đều không có liên quan đến anh.
An Mộc cắn môi, sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Vệ Uy:
“Anh có thể giúp tôi chút chuyện gấp sao?”
Vệ Uy dò hỏi:
“Chuyện gì?”
An Mộc mở miệng:
“Cuốc điện thoại kia là do Phong Kiêu gọi cho tôi, anh giúp tôi tìm ra anh ta là được.”