Diêu Cảng nghe An Mộc nói mà sững sờ, nụ cười trên môi dần tắt, một cô gái còn quá trẻ, khẩu khí lại lớn như vậy.
Anh đang định cười nhạo cô thì nghe thấy tiếng đạo diễn Thạch Tiểu Phong nhắc nhở.
Đóng phim nhiều năm như vậy, Diêu Cảng có thể tiến xa như vậy đương nhiên cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Được nhắc nhở lập tức tập trung nhập vai.
Vẻ tà ác vừa rồi nhanh chóng biến thành nam chính tình thâm Lộ Diêu.
An Mộc mới rồi còn gây sự phẫn nộ, ánh mắt lập tức nhu hòa mềm mại như dòng nước, khiến Diêu Cảng phải ngây người một chút.
Đám người xung quanh đang theo dõi An Mộc bị bẽ mặt như thế nào, trong nháy mắt ngây ngây ngốc ngốc.
Thạch Tiểu Phong đứng trước màn hình đang chuẩn bị hô cắt, trong đầu còn không ngừng đắn đo, phải ăn nói với Ngôn Phi Thần thế nào khi mình muốn thay An Mộc?
Không phải tại người tiến cử cô không tốt, chỉ là kiểu vai diễn này không hợp với cô…
Thạch Tiểu Phong không khỏi đau đầu, giao tình với Ngôn Phi Thần khiến anh không thể ăn nói ác quá, cũng không thể để cho người ta tiếp tục nhận vai nữ chính được, lui không được tiến cũng không xong.
Thạch Tiểu Phong thở dài, nhìn thoáng qua màn hình, đang định mở miệng hô cắt.
Anh liền trợn mắt há mồm, một giây sau cũng ngây ngẩn cả người.
Dí sát mặt vào màn hình theo dõi cảnh quay…
Anh vô cùng sửng sốt.
Sau đó là kích động, đúng, đúng, chính là cảm giác này!
Thời điểm Ôn Noãn mới biết yêu, chính là cảm giác này!
Anh lập tức hưng phấn trở lại, gương mặt nhiều nếp nhăn vì kích động mà rúm hết cả lại, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Cô gái này….
Thực sự có thể làm cho anh nhìn thấy tương lai rồi!
Tầm mắt Thạch Tiểu Phong không thể rời khỏi màn hình.
Diêu Cảng cũng vô cùng kinh ngạc, thật sự có thể nhập vai nhanh đến vậy sao?
Nhớ tới hôm qua cô bị anh sàm sỡ thẹn quá hóa giận, lại nhìn cô gái đang vô cùng trấn định trước mắt…Diêu Cảng híp mắt lại, Đường Hạ này quả nhiên có thiên phú!
Đáng tiếc…
Nghĩ đến công đạo cho Lưu Tử Kỳ.
Tại một góc quay khuất không thể nhìn thấy trên màn ảnh, Diêu Cảng nhìn An Mộc cười nham hiểm, sau đó, anh lại vươn ngón tay chuyển động bừa bãi trong lòng bàn tay An Mộc.
Quả nhiên cả người cô chấn động.
Diêu Cảng lập tức thấy thích thú, nhưng nhìn bộ dáng An Mộc, cô cúi thấp đầu, ra vẻ khó xử không kìm chế được.
Trong mắt có chút không tự nhiên.
Diêu Cảng thầm than cô gái này quả nhiên rất thông minh, biết cách che giấu hoàn cảnh tệ hại của mình.
Nhưng cửa ải này cho cô tạm qua, còn cửa tiếp theo…
Nghĩ tới nụ hôn kia….
Diêu Cảng tin chắc, An Mộc biết rõ bộ mặt thật của anh sẽ không thể chịu nổi nụ hôn này.
Diêu Cảng cười rộ lên.
Anh đột nhiên dừng bước, nhìn An Mộc.
Trong mắt lóe lên tia thâm độc, anh đưa tay túm lấy eo cô.
Anh có thể thấy rõ cả người cô cứng lại căng thẳng, đắc ý nở nụ cười.
Quả nhiên, có lẽ cô sắp phản công rồi.
Diêu Cảng chậm rãi cúi đầu.
Cô nhắm hai mắt lại, mí mắt run rẩy, rõ ràng đang rất căng thẳng.
Diêu Cảng sững sờ, nghĩ thầm, sao Thạch Tiểu Phong còn chưa hô cắt?
Quả nhiên liền nghe thấy tiếng hô to “Cắt!”
Diêu Cảng nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy An Mộc mở mắt, không hề nhìn Thạch Tiểu Phong, mà lại nhếch mép nhìn mình.