An Mộc luống cuống tay chân từ trên người của Phong Kiêu nhảy xuống, bởi vì quá mức khẩn trương, thiếu chút nữa trật chân.
Ánh mắt hoảng loạn của cô, trong lòng khẩn trương tới cực hạn rồi.
Trời ạ!
Vừa rồi, đến tột cùng là làm cái gì?!
Bị cha chồng tương lai thấy được cô, cô……
Ô ô ô!
Không muốn sống!
Ánh mắt của An Mộc hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, tay chân cũng không biết để vào đâu. Lúc này, cô quả thực hận không thể trên mặt đất có cái hang có thể chui vào.
Cô cúi đầu, lúc này làm bộ dáng học sinh ngoan ngoãn, còn kịp không?
Luôn luôn trấn định tự nhiên, giờ nên diễn cái gì đây, giờ phút này cảm thấy nhân vật gì, đều không thể mang nhập vào cái tình cảnh này, hít sâu vài cái, nỗ lực cho mình bình phục lại, cũng không thể cho cha chồng tương lai lưu lại ấn tượng xấu!
Đồng thời, liếc khóe mắt qua, lặng lẽ đi đánh giá người đàn ông này.
Người đàn ông ước chừng 50-60 tuổi, nhưng nhìn đi lên tuyệt không có vẻ già, thành thục có mị lực, đôi mắt cùng cái mũi của Phong Kiêu, hẳn là kế thừa từ cha, đều là cái loại mắt hẹp dài, phá lệ hết sức anh tuấn.
Chỉ là con mắt của Phong Kiêu, càng nhiều vài phần lãnh mị, mà mắt người đàn ông này, càng nhiều vài phần âm ngoan, giống như là dân xã hội đen.
Giờ phút này, ánh mắt sắc đẹp của Phong ba ba quét về phía cô, chỉ ngồi ở chỗ kia, liền cho người ta một loại cảm giác khí phách uy vũ.
An Mộc bị ông nhìn đến cúi đầu, đang ở thời điểm rối rắm, liền cảm giác được bàn tay ấm áp.
Cô ngẩng đầu, liền phát hiện bàn tay to của Phong Kiêu cầm bàn tay nhỏ của cô, trên mặt người này một chút xấu hổ đều không có, khóe môi như cũ là hết thảy đều khống chế ở trong tay, dương dương tự đắc, anh nắm tay của An Mộc đi về phía trước hai bước.
“Vừa lúc cô trở về.” Những lời này, là nói với An Mộc.
Sau đó Phong Kiêu quay đầu nhìn về phía người ngồi ở trên sô pha, rất không cao hứng với Phong ba ba mở miệng, “Ba, gọi là An Mộc, nghệ danh Đường Hạ.”
Sau đó, lại quay đầu nhìn về phía An Mộc, “An Mộc, đây là ba của ta.”“Ba ba tốt!”
Giọng nói An Mộc, lảnh lót mở miệng.
Nhưng lời này vừa ra, An Mộc liền dừng lại.
Cô cứng đờ ngẩng đầu, liền phát hiện Phong Kiêu nhìn ánh mắt của cô, nháy mắt trở nên ái muội, khóe môi mỉm cười, càng thêm đường hoàng.
An Mộc lúc này mới ý thức được……
A a a a, cô như thế nào há mồm liền hô ba ba?!
Này, này, này……
Sẽ làm cha chồng tương lai cho rằng chính mình gấp không chờ nổi muốn gả vào hào môn?!
Xong rồi! Xong đời!
An Mộc rũ xuống đầu nhỏ, vội vàng sửa đúng, đáng tiếc, giọng nói tiểu nhân cùng muỗi kêu tựa nhau mà, “Phong, phong bá phụ tốt.”
“Hừ!” Giọng nói lạnh của người đàn ông phát ra, làm trong lòng An Mộc trầm xuống.
Phong ba ba quả nhiên không thích cô?
Cũng là, ai thích con dâu vượt qua đầu mình chứ?
Như vậy tưởng tượng, An Mộc cũng bất cứ giá nào, quyết đoán ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Phong ba ba, lúc này, Phong Kiêu bên cạnh đi phía trước một bước, vừa muốn mở miệng nói chuyện, An Mộc đột nhiên ngăn cản Phong Kiêu.
Cô đối với Phong Kiêu là thật tâm, hai người chính như nhựa cây dính lấy nhau, An Mộc không nghĩ mình có ý kiến gì đối với trưởng bối, cho nên cô muốn nỗ lực để Phong ba ba có ấn tượng tốt với cô.
Cô cắn môi, thẳng đứng lên thể, vẻ mặt chân thành mở miệng, “Phong bá phụ, thực xin lỗi, vừa rồi con thất lễ.”
Phong Hầu ngồi ở trên sô pha, nghe đến đó, đôi mắt hơi hơi nheo lại.
Vừa rồi con bé từ ngoài cửa vọt vào hấp tấp, ông đích xác có điểm không thích, có thể cũng biết, hiện tại người trẻ tuổi, đại bộ phận đều thích như vậy.
Mà cái con bé này, nhìn qua còn đi học, hoạt bát một chút cũng không phải chuyện xấu.