Ai nha nha, anh cũng coi như đã nhìn ra rồi, bản thân ba lần bốn lượt đưa bạn gái đến đều là những người đối nghịch với chị dâu! Hức hức, sau này tham gia yến tiệc anh cũng không dám mang theo bạn gái nữa đâu!
Nhưng cô gái Y Lạc hôm nay giúp chị dâu, lớn lên cũng...
Thượng Quan Vũ quét mắt nhìn Y Lạc từ trên xuống dưới, tầm mắt dừng ở bộ ngực cao ngất cùng bộ mông nở nang của cô.
Ô...
Diện mạo cũng không tồi, dáng người càng nóng bỏng khỏi chê.
Người phụ nữ như vậy, làm bạn gái tuyệt đối sẽ không mất mặt. Đương nhiên, nếu không có chiếc xe quá mức bình thường kia, lại khoác lên bộ quần áo xa hoa lộng lẫy, sẽ càng thêm tuyệt vời.
Trong mắt Thượng Quan Vũ lộ ra hàm nghĩa khác thường, khiến cho Y Lạc nhìn thấy khó chịu nhíu mày.
Cô lui về sau một bước, hơi cúi đầu, ánh mắt có chút hoảng loạn, môi lại mở ra, nửa ngày mới nói ra hai chữ, “Không cần!”
Thượng Quan Vũ đẩy cửa xe ra bước xuống, không nói hai lời thay lốp xe chu tất cho cô. Sau đó vỗ vỗ tay, tiêu sái nở nụ cười với Y Lạc, “Không cần cảm ơn”
Y Lạc...
Thương Quan Vũ soái khí tiêu sái nhìn về phía cô, “Tiểu thư, xin hỏi cô họ gì? Có thể cho tôi số di động không?”
Thượng Quan Vũ lớn lên khá soái, huống hồ còn là độc thân hoàng kim, phụ nữ muốn dâng số điện thoại lên không thiếu, cho nên chưa từng phí tâm tư qua. Hôm nay cũng cứ như vậy mà tất nhiên nói.
Y Lạc nhìn anh một cái, xoay người liền đi, “Bệnh thần kinh!”
Thượng Quan Vũ:...
Lần đầu tiên bị chối từ, anh đương nhiên không thuận theo sẽ không buông tha!
Thấy chiếc váy dài phết đất của cô, liền vươn chân ra. Sau đó chính là...
“Roẹt...”
Y Lạc dừng bước chân lại, thân hình có chút cứng ngắc.
Quay đầu lại nhìn dấu vết dưới đất, lập tức giận đến nghiến răng nghiến lơi: Con mẹ nó, váy này cô chính là đi mượn đấy! Dùng xong còn phải trả lại aaaa!
Chiếc váy mười mấy vạn này, cứ như vậy hư mất!!!
Y Lạc nháy mắt cả người đều khó chịu!
Thượng Quan Vũ tiêu sái vuốt vuốt tóc, cười tủm tỉm nhìn Y Lạc. Sau đó móc ra một tấm danh thiếp đặt vào tay Y Lạc, dưới gương mặt xanh mét đầy hắc tuyến của cô tươi cười mở miệng, “Tiểu thư, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào ~”
Nói xong, liền chui vào trong xe, nghênh ngang mà đi.
Y Lạc:...
Y Lạc cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay mình, tức đến mức vò nát, vứt nó vào sọt rác bên cạnh!
Cô bước tới xe của mình, lái xe, khởi động.
Năm phút đồng hồ sau, xe quay lại, cô bước từ trong xe xuống, đi đến bên cạnh sọt rác tìm lại tấm danh thiếp.
Cuộc sống khó khăn nhiều năm như vậy nói cho cô biết, tôn nghiêm có đôi khi, tính là cái gì?!
Hơn mười vạn đồng tiền, đối với Thượng Quan Vũ cùng lắm chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng đối với cô mà nói....
----
Chỉ trong chốc lát, trong đại sảnh chỉ còn lại vài người thân quen: Lý Hiếu Văn, Ngô Tư Tư, Dung Trạch, Đào Nhạc Hạo, Vạn Bội Ngọc.
Ngô Tư Tư tràn ngập thương hại nhìn Đường Hạ, lắc lắc đầu: “Đường Hạ, có phải em có thù oán với Tinh Huy không? Lần trước đắc tội với Hạ Tâm Băng tiền bối, Hạ Tâm Băng tiền bối không nhắm vào em chị còn cảm tạ trời phật cho em may mắn. Nhưng là lần này...”
Cô thở dài, “Tuy rằng em không đắc tội với bọn họ, nhưng Phí tổng rõ ràng tức chó đánh mèo muốn trút giận lên người em, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Có gì mà phải làm sao?” Dung Trạch tiến lên một bước, đĩnh đạc mở miệng, “Có chuyện gì còn có tôi! Có tôi che chở, cái gì cũng không cần sợ!”
An Mộc liếc mắt nhìn Dung Trạch một cái, nghĩ thầm anh chỉ là một vị ảnh đế, người ta là đại boss của Tinh Huy, anh che chở tôi thì có ích gì?
Nhưng lời này cô cũng không nói ra miệng, ít nhất cũng phải giữ lại một chút tôn nghiêm cho Dung Trạch.